XtGem Forum catalog
Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324913

Bình chọn: 7.5.00/10/491 lượt.

ể nó tự trôi qua.

“Anh Văn Phỉ, gặp lại anh sau.” Lỗ Như Hoa chào, Cá voi cũng không giữ nữa, cô lập tức đứng dậy.

“Cá voi, em nói thử coi, y tá giá một ngày một trăm, có phải hơi rẻ không?” Văn Phỉ đột nhiên hỏi Cá voi.

Cá voi ngơ ngác, bất giác dạ một tiếng.

“Anh cảm thấy hơi ít, Văn Sơ từ nhỏ đã khó tính, anh nghĩ…… Hay là giúp nó tìm người cao cấp hơn đi, em giúp anh hỏi xem, có y tá nào chăm người bệnh tại nhà giá một ngày ba trăm không? Năm trăm cũng được, chỉ cần là người tốt nhất.”

Lỗ Như Hoa há hốc miệng, bàn tay đã đặt lên nắm cửa cũng buông xuống, quay đầu nhìn Văn Phỉ, nói gần như hét: “Ba trăm? Không cần nhiều như vậy, y tá bình thường một ngày chỉ có năm mươi tệ, em nói một ngày một trăm là giá của người có tiếng lắm rồi. Văn Sơ chỉ bị thương nhẹ thôi mà.”

“Không được, vết thương nhỏ, nhưng anh vẫn muốn tìm người giỏi, tốt nhất là phải đa năng, có thể nói chuyện phiếm với nó, biết nấu nướng, biết pha nước cho nó uống. Tính đi tính lại…… Một trăm tệ với những công việc đó coi bộ hơi rẻ.”

“Nhưng cũng không đến mức tốn nhiều như vậy……” Hai mắt Lỗ Như Hoa đăm đăm.

Văn Sơ chợt hiểu ra dụng ý của Văn Phỉ.

Hắn lập tức che giấu vui mừng, làm bộ thản nhiên, “Như Hoa, em về trường đi, bài vở khoa kiến trúc nhiều, anh không làm phiền em nữa. Về phần y tá chăm sóc, anh hai, giúp em tìm người giỏi một chút, em không thích người nào “sơ đẳng” quá.”

“Cá voi, phải làm phiền em rồi, cứ dựa theo tiêu chuẩn một ngày ba trăm mà tìm.” Văn Phỉ đẩy “trọng trách” cho Cá voi.

“Thật sự phải tìm người như vậy sao……” Lỗ Như Hoa kéo người đang “nóng lòng muốn đi” – Cá voi, “Là tiền đó……”

“Anh biết đó là tiền, bất đắc dĩ thôi.” Văn Phỉ nhún vai.

Vẻ mặt Văn Sơ vô cảm, nhìn lên trần nhà.

“Một ngày ba trăm ……” Đầu óc máy tính của Lỗ Như Hoa bắt đầu bùm bùm tính toán, mười ngày là ba ngàn ……

Xem ra cái tay Văn Sơ không phải tay thịt mà là tay tiền……

Lỗ Như Hoa “hỏi lại cho chắc”: “Thật sự là một ngày ba trăm?”

Văn Phỉ quả quyết gật đầu.

“Ôi……” Lỗ Như Hoa buồn bực than, “Tiếc là ban ngày phải học……”

“Ban ngày không cần, chủ yếu là buổi tối!”

Văn Phỉ tỏ vẻ chuyên nghiệp, “Các cơ bị bầm tím buổi tối thường đau nhức, tâm lý cũng đặc biệt yếu ớt, cần phải có người bên cạnh an ủi, nếu không rất dễ sinh ra tâm thần không yên, dẫn đến mất ngủ hoặc trầm cảm.”

Cá voi lại ngơ ngác chen vào, “Lần đầu nghe nói bầm cơ để lại di chứng trầm cảm……”

“Anh đang nói, chỉ cần buổi tối đến chăm sóc Văn Sơ là đủ? Ba trăm một ngày?”

“Đương nhiên.” Văn phỉ gật đầu.

“Cứ giao cho em, em phụ trách, ok?” Lỗ Như Hoa không bận tâm đến Cá voi, hào hứng vòng qua giường bệnh nhảy đến cạnh Văn Phỉ, hấp tấp “thành giao”, “Yên tâm, em sẽ an bài thật tốt!”

“Em?” Văn Phỉ buồn cười nhìn cô, “Em bận học như vậy, còn muốn “làm thêm” ban đêm, sợ là không tốt ……”

“Không sao, em sẽ có cách.”

“Nhưng mà……”

“Khụ khụ! Khụ khụ!” Văn Sơ lập tức ho khan ngắt lời Văn Phỉ. Hắn sợ lỡ anh mình càng nói càng hở, giấu đầu lòi đuôi, càng sợ Lỗ Như Hoa buồn bực lại phẩy tay áo bỏ đi. Lỗ Như Hoa rõ ràng vẫn có tiếng một lời bốn ngựa chạy theo không kịp ……

Văn Phỉ thầm mắng hắn, lại tự trách mình có một thằng em ngu ngốc….. Đành kết thúc, “Vậy được rồi, Lỗ Như Hoa, cứ như vậy đi. A……Ngại quá, làm em vất vả rồi.”

“Không sao.” Lỗ Như Hoa cười đến vô cùng ngọt ngào, mở cờ trong bụng, “Khi nào thì bắt đầu làm việc? À! Đêm mai được không, em cần chuẩn bị trước.”

“Được!” Văn phỉ gật đầu, “Cứ như vậy. Văn Sơ không thích mùi thuốc trong bệnh viện, anh đưa nó về nhà dưỡng thương tốt hơn.”

“Ơ, về nhà? Vậy uống thuốc làm sao bây giờ?” Lỗ Như Hoa ngơ ngác.

“Có thể mời bác sĩ về nhà.” Văn Sơ lơ đãng trả lời.

Lỗ Như Hoa trừng mắt nhìn Văn Sơ, “Đại thiếu gia nhiều tiền, nhà tư bản độc ác!”

Tiếp tục trừng mắt.

Trừng đến lúc Văn Sơ chột dạ gục đầu xuống, tay trái nắm góc áo thì thầm ra vẻ ủy khuất, “Có tiền cũng chẳng phải lỗi của tôi.”

Tóm lại, Văn Sơ từ bị bầm cơ, được chuẩn đoán thành thương tích cực kỳ nghiêm trọng, người bị thương nặng không chịu chữa trị ở bệnh viện, lại đòi “chuyển về” điều trị tại nhà.

Lúc “chuyển về”, Lỗ Như Hoa không đi theo, nóng lòng về trường S, nói là muốn nhanh chóng “ổn định” rồi mới làm việc. Văn Sơ hơi tiếc, nhưng cũng không dám giữ, sợ làm cô bất an lại biến hay thành dở.

Văn Phỉ nhìn hắn, thấy vẻ mặt chỉ tiếc không kịp rèn sắt thành thép, thầm nghĩ, em trai mình lần này xong thật rồi, đã rơi vào tay giặc!

Buổi tối, Văn Phỉ lại không ra ngoài, ở trong nhà, nhìn Văn Sơ khua một tay còn lại, điệu bộ y hệt quản gia “chỉ huy” dì giúp việc dọn dẹp vệ sinh.

“Dì, nơi này phải thật sạch sẽ. Á…… Vòi sen phòng rửa mặt kiểm tra lại một chút, tuyệt đối không thể xuất hiện tình trạng