Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323135

Bình chọn: 9.5.00/10/313 lượt.

Sơ đó sao mà lại vào đây? Cái gì cũng không biết!”

“Đep trai ghê!”

“Đẹp trai thì có thể hát?”

“Đẹp trai không thể hát, nhưng có thể hấp dẫn người. Không thấy sao? Hắn vừa đăng ký vào câu lạc bộ, số nữ sinh đăng ký đã tăng gấp đôi!”

“A, được rồi! Vấn đề là để hắn chỗ nào đây?”

“Cho hắn vào đội gõ dây nhóm nhạc đệm đi. Dù sao nguyên bài hát gõ có vài lần, về tổng thể không làm sai cả bài được……”

“……”

Kết quả là, buổi tối 11 giờ rưỡi, thời điểm Lỗ Như Hoa lén lút lẻn đến ban văn nghệ bán hầu bảo và hạt đười ươi, phát hiện trong

đội ngũ hợp xướng chỉnh tề……

Bên cạnh nhóm nhạc đệm…… bên cạnh…, là vóc dáng cao lớn ủ rũ của Văn Sơ, vẻ mặt chán muốn chết mà rê rê thanh thép nho nhỏ, mệt mỏi gõ gõ.

Lỗ Như Hoa thề là cô không cười, chi là …. Ha ha… Nhếch miệng mà thôi, đâu có cười lớn? Chẳng lẽ âm thanh ha ha mỏng manh như vậy cũng có thể xuyên qua nhóm xướng ca, nhóm nhạc đệm, đậu lại lỗ tai Văn Sơ?

A, nhất định là đậu lại lỗ tai hắn rồi! Bởi vì giờ phút này Văn Sơ đã ném thanh thép, nổi giận đùng đùng nhào tới chỗ cô.

“Gì chứ?” Lỗ Như Hoa nhìn Văn Sơ đang chạy tới gần. Dù cô không làm sai chuyên gì, vẫn tự cảm thấy chột dạ.

“Theo tôi ra ngoài!” Văn Sơ từng chữ một rít qua kẽ răng, lộ ra hàm ý “không được cãi”.

Trước con mắt bao nhiêu người, hắn mạnh mẽ kéo tay Lỗ Như Hoa.

Trái tim mỗi nữ thành viên đội văn nghệ, giờ đây tan nát rồi……

Văn Sơ kéo Lỗ Như Hoa ra khỏi văn phòng hội văn nghệ. Lúc này đêm đã khuya, trời tối như mực.

Ánh trăng mơ hồ xuyên thấu qua bóng cây loang lổ, keo kiệt dừng một chút trên mặt Văn Sơ. Sắc mặt hắn càng thêm xanh mét, thêm một chút trắng nhợt âm u.

Lỗ Như Hoa trong đầu lóe ra một giai điệu quen thuộc: Anh chỉ nói chuyện suông, tôi cũng chỉ nói chuyện suông ……

“Lỗ Như Hoa, cô cố ý!” Văn Sơ kề sát mặt cô, nghiến răng.

“Tôi cái gì? Tôi thế nào?” Lỗ Như Hoa ngập ngừng lui về phía sau nửa bước, lặng lẽ đưa tay vào túi quần, dụng cụ phòng thân để trong đó.

“Cô dụ dỗ tôi, đúng không? Cô cố tình để tôi biết vào hội văn nghệ sẽ không phải học quân sự. Kết quả là hội văn nghệ buổi tối mới tập luyện! Tôi ban ngày học quân sự, buổi tối còn phải tập văn nghệ! Tôi …… tôi là ai chứ, bọn họ dám bắt tôi gõ sắt!”

“Đợi chút, đợi chút.” Lỗ Như Hoa nuốt nước miếng, cố sức giải nghĩa câu nói của hắn “Tôi bảo anh tham gia hội văn nghê hồi nào ? A…… Không phải là anh nghe lén tôi và Tự Ngọc nói chuyện?!”

“Đừng giả bộ, cô cố ý phải không? Cô thấy tôi đi ngang, cố ý làm bộ xúi bẩy Lỗ Tự Ngọc, kỳ thật là muốn gạt tôi đến hôi văn nghê, sau đó giễu cợt tôi, đúng không?”

“Anh trai à,” Lỗ Như Hoa nghiêm giọng, “Trước đây có phải anh bị người bắt cóc rồi không, sao mà nhìn ai cũng thành người xấu hết? Tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm à? Còn thủ đoạn quanh co lòng vòng chỉnh anh à? Hơn nữa, gõ sắt cái gì? Đó là bộ gõ (flexatone) nghe chưa? Bộ gõ là nhạc khí đứng đắn, trong ban nhạc nào mà không có? Rất quan trọng đó, tôi cảm thấy anh đứng vị trí đó rất hợp.”

Lỗ Như Hoa càng nói càng bộc lộ chân thành, càng nói càng tỏ vẻ vô tội.

Văn Sơ đầu óc quay cuồng, trong lúc nhất thời suy nghĩ không kịp xoay chuyển. Có điều hắn thấy Lỗ Như Hoa nói không phai không có lý, nên không thắc mắc thêm, chỉ lạnh lùng hỏi:“Tóm lại là cô hại tôi, cô phải nghĩ cách giải quyết!”

“Dễ thôi!” Lỗ Như Hoa khoát tay, “Anh không muốn học quân sự phải không? Đơn giản! Tham gia tổ văn nghệ không giải quyết được, vậy tham gia tổ báo chí đi. Bên đó đang cần những bài đánh giá, cảm nhận của sinh viên mới vào, mỗi ngày đều cần bài viết mới. Như vậy anh muốn ở đâu cũng dễ, không phải học quân sự, cũng chăng cần tham gia văn nghê, quá tuyêt!”

“Tổ báo chí?”

“Đúng vậy.” Lỗ Như Hoa thật sự chân thành.

“Cô thật sự có ý tốt?” Văn Sơ hoài nghi.

“Thẳng thắn chút đi, tôi đã lừa gạt anh cái gì chưa? Mỗi lần toàn là anh hiểu lầm tôi.” Lỗ Như Hoa trừ vẻ chân thành bề ngoài còn thêm một chút thản nhiên.

Văn Sơ không hé răng.

“Đi thôi, tôi giúp đăng ký tổ báo chí.”

“Hừ, ai cần!” Văn Sơ quét mắt qua Lỗ Như Hoa một cái, ra vẻ lạnh lùng, cũng không quay đầu lại, theo công viên khu C mà bước.

“Ê, không về tổ văn nghệ sao?”

“Không đi, tôi về.”

“Tôi đề nghị anh tập văn nghệ hết đêm rồi mới tính tiếp nha. Báo danh xong mới gọi là hoàn thành nhiệm vụ, bằng không bị trừ điểm học phần, giam thành tích ráng chiu.”

Văn Sơ lại bực bội. Chỉ là ngẫm lại thấy cũng có lý. Được rồi, chấp nhân bi đè nén đêm nay vây, ngày mai phải đi đăng ký tổ viết báo gì đó!

Lỗ Như Hoa vừa lòng nở nụ cười, đáng đời anh lắm Văn Sơ! Anh không có việc gì đi trêu chọc tôi làm gì? Rõ ràng chính anh đăng ký tham gia tô văn nghê, bây giờ đổ thừa tôi.

Được rồi, lần này mới là tôi xúi anh tham gia tổ báo chí, chờ đi.

Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa đứng dưới trăng, cảm thấy


Snack's 1967