Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323071

Bình chọn: 9.00/10/307 lượt.

ờng như đang nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.

“Chờ.”

“Chỉ có thể chờ có một trái tim để ghép vào sao? Hay nhờ người giỏi hơn chuẩn đoán lại?”

“Đã kiểm tra rồi, kết luận giống nhau.” Lỗ Như Hoa chậm rãi nói.

Cô không muốn bàn luận với Dạ Nhiên, dù lúc ở trong văn phòng, cô và Dạ Nhiên cùng nghe bác sĩ thông báo về bệnh tình của Tự Ngọc – “tử vong báo trước” nhưng cô vẫn không muốn nói, Dạ Nhiên chỉ là người ngoài, người nửa xa lạ, cô không có thói quen mở lòng với những người như thế.

Thực tế Lỗ Tự Ngọc thế nào, cô không phải là không rõ.

Ngoại trừ việc thay tim, không còn cách nào khác, không đơn giản là vấn đề chi phí, còn cần phải có một trái tim thay thế phù hợp, hơn nữa nếu giải phẫu trong nước, xác suất thành công lại không lớn, huống chi dù giải phẫu thành công, có thể sống tốt, khả năng sẽ không xảy ra hiện tượng loại trừ khi thay tim cũng không cao.

Lỗ Như Hoa đã kiểm tra quá nhiều tài liệu về chuyện này, cô biết, rất nhiều người đã chết ngay trong khi phẫu thuật, nhưng dù sao mạo hiểm còn có thể có một con đường sống, vấn đề là, trái tim phù hợp ở đâu?

Con đường để sống sót của em cô có thể chờ đợi đến khi nào?

Nếu Lỗ Tự Ngọc không thể chờ được đến thời điểm then chốt?

Chết chỉ trong tích tắc, nhưng mùi vị của việc ngồi chờ chết, cũng thật nặng nề.

“Chờ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, Tự Ngọc có thể xuất viện, tôi cùng em tôi sẽ tiếp tục đến trường, mọi thứ cứ như bình thường. Anh Dạ Nhiên, cám ơn hôm nay anh giúp sắp xếp mọi thứ giúp Tự Ngọc, viện phí tôi sẽ trả lại anh, xin anh cứ đưa số tài khoản cho tôi.” Lỗ Như Hoa bình tĩnh nói.

Dạ Nhiên nhìn cô, trời rất lạnh, cô lại mặc rất phong phanh, cũng may nước mắt đã ngừng, gương mặt cũng trở lại bình thường, trở lại…… Vẻ quật cường như cũ.

“Chi phí giải phẫu thì sao?” Quanh co không phải thói quen của Dạ Nhiên, anh ta hỏi trực tiếp.

Lỗ Như Hoa không trả lời, trầm mặc.

“Nếu cần tiền……”

“Nếu cần, tôi sẽ mượn Văn Sơ, cám ơn anh đã quan tâm.”

“Chỉ sợ sẽ tốn nhiều tiền, nếu Văn Sơ rút nhiều tiền quá, bác Văn sẽ biết.”

“Vậy thì sao?”

Lỗ Như Hoa cau mày, trừng mắt nhìn Dạ Nhiên, “anh Dạ Nhiên, cuối cùng anh định nói gì? Không phải là định cho tôi mượn tiền? Thật đúng là có hảo tâm, hay anh định nói anh đang lo lắng cho tôi? Nếu cha Văn Sơ đã biết, có phải càng cảm thấy tôi yêu Văn Sơ chỉ vì tiền của anh ấy, đúng không?”

Dạ Nhiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu, “Lỗ Như Hoa, em đừng nhạy cảm như vậy.”

“Với anh thì đó là nhạy cảm, luôn luôn như thế.” Giọng nói của Lỗ Như Hoa bỗng nhiên cao vút,

Cô không ngừng tự nhủ: Kìm nén cảm xúc!

Nhưng một chuyện chưa xong thì chuyện khác đã ập đến, nhất thời làm cô không thể nào thích ứng.

Hôm nay hẳn là một ngày tốt!

Bắt đầu từ sáng đã xui xẻo.

Cô mệt lử, cô muốn ngâm người trong làn nước ấm, bình yên chui vào ổ chăn, chứ không phải đứng trong một góc bệnh viện rét lạnh chờ bác sĩ tuyên án với sinh mệnh của em trai!

Đầu óc rã rời, ong ong, khó chịu đến cực độ.

Nước mắt lại trào ra, khống chế không được, cũng không định khống chế, “Là tôi nhạy cảm sao? Đối với anh, chuyện đầu tiên tôi cần lo lắng là ánh mắt của cha Văn Sơ phải không, không bao giờ!

Vào lúc này, bất cứ ánh mắt kẻ nào cũng đi gặp quỷ hết đi!

Nếu bây giờ có một trái tim phù hợp cho Tự Ngọc làm phẫu thuật, tôi tự bán mình cũng chẳng sao, huống chi là vay tiền?

Anh cảm thấy tôi do dự có thể là vì tình yêu sao?

Tôi còn thời gian lo lắng cho tình yêu của tôi sao?

Anh không hiểu, cho tới giờ cũng không thể nào hiểu, anh muốn giúp tôi, việc đầu tiên nghĩ đến là làm như thế để tôi có thể lấy được cảm tình của nhà họ Văn phải không ?

Anh sai rồi, tôi không để tâm chuyện bác Văn nói tôi tham tiền, tôi thật sự không để tâm, tôi thật sự cần tiền, và tôi sẽ đòi, nếu tiền có thể cứu Tự Ngọc!

Nhưng vấn đề không chỉ là tiền, là tim! Trái tim phù hợp! Anh có cách không? Văn Sơ có cách không? Tôi có cách không?

Nếu có thể, tôi sẽ cho luôn tim của mình, vì sao người bị căn bệnh di truyền chết tiệt lại là Tự Ngọc mà không phải tôi?

Vì sao tôi lại khỏe mạnh như vậy? Vì sao tôi không thể làm gì cứu nó?

Tự Ngọc đang chờ chết, anh có biết cảm giác chờ chết là cái gì không?

Anh có biết cảm giác nhìn người thân duy nhất trên đời này của mình nằm chờ chết là cái gì không?

Đương nhiên không, để tôi nói cho anh biết, thứ cảm giác đó giống như hàng vạn con kiến theo từng sợi máu trong người di chuyển khắp nơi trong cơ thể anh, chúng không ăn thịt anh, chỉ uống máu anh, cũng không phải một lần cạn sạch, mà là từng chút từng chút khiến anh chốc chốc đau đớn, từng lúc từng lúc lại suy kiệt,

anh biết rõ chúng đang làm gì, nhưng anh không có cách nào tống chúng đi, anh chỉ có thể chờ, chờ đợi kỳ tích xuất hiện, nhưng kỳ tích cho tới giờ sẽ không xuất hiện, chưa từng xuất hiện!

Nếu có, ba mẹ tôi sẽ không chết như vậy!”

Lỗ Như Hoa nói liên hồi, càng lúc giọng cô càng cao vút, đến câu cuối gần như cô gào toáng lên, từng lời thốt ra không thể nào khống chế, cô cố tình dùng những lời lẽ thật quyết liệt, thật đáng sợ.

Dường như sau khi nói,


Teya Salat