
oại? Làm sao có thể tái phát bệnh tim…… Làm sao lại bị đưa vào bệnh viện…… Trong đầu ong ong, thậm chí quên nói cám ơn, chỉ thầm thì số phòng Tự Ngọc đang nằm…. Tầng mấy, cô ngắt điện thoại, thân thể cũng bất giác run rẩy không ngừng.
“Sao vậy?” Văn Sơ nhìn ra Lỗ Như Hoa khác lạ, bất giác lo lắng.
“Đưa…… Đưa em đến bệnh viện đi, bệnh viện Hoà Bình, Tự Ngọc bị bệnh.” Lỗ Như Hoa không còn tâm trạng cãi nhau với Văn Sơ, lắp bắp cầu khẩn.
Văn Sơ ngớ ra một lúc, lao vào phòng cầm chìa khóa xe, kéo Lỗ Như Hoa đi, tin tức thình lình xảy ra làm cho mọi thứ không còn quan trọng, giải thích, hiểu lầm, Văn Sơ rất hiểu, trong lòng Lỗ Như Hoa, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khoẻ Lỗ Tự Ngọc.
Con đường đến bệnh viện không phải là gần, lại giữa lúc cao điểm, xe cộ rất nhiều. Xe Văn Sơ xe không thể nào tăng tốc, gần như phải “đùn đẩy” để tìm cách tiến về phía trước.
Văn Sơ nhìn về phía Lỗ Như Hoa đang ngồi ở ghế phụ, từ lúc lên xe cô không nói chuyện, ánh mắt đăm đăm nhìn về con đường phía trước, dường như cho rằng nếu cô nhìn như vậy, có thể khiến con đường trở thành thẳng tắp.
Hắn không thể ngừng giơ bàn tay phải nắm tay cô, tay cô vẫn lạnh lẽo, trong khi gương mặt bị hơi ấm của điều hoà trong xe làm cho đỏ bừng.
“Sẽ không việc gì đâu.” Văn Sơ an ủi, lại chán nản phát hiện từ ngữ của hắn thiếu thốn tới đáng thương. Sau đó cần phải nói gì? Dường như nói gì cũng đều là vô nghĩa.
Lỗ Như Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, gật đầu.
Có lẽ Văn Sơ không biết, có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết, một câu an ủi đơn giản của hắn, làm Lỗ Như Hoa cảm thấy một nỗi ấm áp chưa từng có trong nhiều năm như vậy, Lỗ Tự Ngọc không phải lần đầu tiên phát bệnh, nhưng mỗi lần phát bệnh chỉ có một mình Lỗ Như Hoa chống đỡ, cô rất sợ có một ngày cô không còn sức để mà chống đỡ tiếp, bởi vì tuổi tác cũng có liên quan, Lỗ Tự Ngọc mỗi lần nằm viện đều có thể sẽ vĩnh viễn ra đi.
Một tiếng chuông xa lạ vang lên, Văn Sơ sửng sốt, đến lúc kịp phản ứng mới biết đó là tiếng chuông điện thoại Dạ Nhiên.
Văn Sơ nhìn một lúc rồi nghe máy, một dãy số xa lạ, “A lô?”
Bên kia không nói, trong vài giây, không khí như trầm đi.
“ Văn Sơ? Là em sao?” Thanh âm trầm thấp, lôi cuốn, hơi do dự, nhưng Văn Sơ không xa lạ, Dạ Nhiên.
“Là em.” Văn Sơ trả lời, không cam lòng cho lắm.
“Điện thoại của anh sao có thể……”
“Em nhặt được.” Văn Sơ trả lời lạnh băng, “Thế giới này thật là nhỏ.”
Bên kia đầu dây, Dạ Nhiên lại trầm mặc.
“Em đang bận, khi nào xong việc sẽ nói tiếp, gặp anh sau.” Văn Sơ cúp điện thoại, bất giác quay nhìn Lỗ Như Hoa, cô vẫn chăm chú nhìn vào con đường trước mặt, dường như không hề để ý câu chuyện giữa hắn và Dạ Nhiên.
Văn Sơ bỗng nhiên cảm thấy bi ai, hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn phải luôn phỏng đoán xem cô đang nghĩ gì, lẽ nào bởi vì hắn là người yêu trước?
Mười phút sau, xe đậu tại cổng bệnh viện.
Bệnh viện Hoà Bình là bệnh viện nổi danh không chỉ trong thành phố S mà trong cả nước, nhất là khoa tim mạch, Lỗ Như Hoa phải cảm thấy thật may mắn vì Lỗ Tự Ngọc được đưa thẳng đến đây, nếu là bệnh viện nhỏ khác, chỉ sợ sẽ phải chờ lâu.
Lỗ Như Hoa đã quá quen thuộc đường, trực tiếp kéo Văn Sơ chạy đến tầng 7 mà thầy của Tự Ngọc – Thụ Thạch đã thông báo trong điện thoại, đứng trước cửa phòng bệnh là một người đàn ông trẻ khá cao, thần sắc có vẻ mỏi mệt, mặt hơi xanh xao, nhìn thấy Lỗ Như Hoa và Văn Sơ, anh ta hình như thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Thầy Thụ Thạch?” Lỗ Như Hoa không biết người này, nhưng rất quen thuộc với tên của anh ta.
“ Thầy Thụ Thạch!” Văn Sơ đương nhiên biết anh ta, vội vàng hỏi, “Tự Ngọc thế nào ? Hai người không phải đi du lịch ngoại khoá sao? Trở về lúc nào ạ?”
“Các em vào xem đi, tốt hơn rồi, lúc nãy đúng là căng thẳng.” Thụ Thạch mở cửa, ra dấu cho Văn Sơ và Lỗ Như Hoa đi vào, “Cũng may không có việc gì, bằng không phải lấy roi đánh người thầy này mất.”
Lỗ Như Hoa cuống quít nói cám ơn, cũng không khách sáo, lao vào phòng bệnh.
Văn Sơ đứng lại ngay cửa, chờ Lỗ Như Hoa đi vào, mới hỏi Thụ Thạch: “Thầy, thật sự không sao ạ?”
Thụ Thạch gật đầu,“Tạm thời không sao, nhưng phải nằm lại quan sát, tôi không nghĩ bệnh tật Lỗ Tự Ngọc không ổn định đến vậy. Lỗ Như Hoa là bạn gái em sao? Tôi nghĩ…… Em nên nhắc nhở cô ấy chuẩn bị tâm lý, ban nãy bác sĩ nói…… Không thể kéo dài hơn nữa, nếu có thể, nên mau chóng phẫu thuật.”
“Phẫu thuật……” Văn Sơ nhíu mày, nhìn vào trong, Lỗ Như Hoa đã ngồi trên giường Lỗ Tự Ngọc, cúi người nhìn chăm chăm vào cậu, cậu dường như không tỉnh, trên mũi còn còn gắn ống thở, bên cạnh giường là một đống lớn máy móc, chỉ nhìn qua cũng đủ làm cho chân người ta như nhũn ra
Hoá ra Lỗ Tự Ngọc bệnh cần phẫu thuật, sao Lỗ Như Hoa chưa từng nói với hắn? Cô không muốn được giúp đỡ? Bởi vì tiền sao?
Nghĩ đến tiền, Văn Sơ vội hỏi anh ta: “Thầy, tiền nằm viện là thầy ứng trước phải không? Em cám ơn thầy.”
“Không, không phải tôi!” Thụ Thạch lắc đầu, “Là bạn tôi, à…… Chắc cậu cũng biết đấy, cậu ấy và bệnh viện này vốn rất thân quen, tôi nhờ cậu ấy gọi điện trước, cho nên phòng bệnh và bác sỹ đều được chuẩn bị k