
ỹ càng.”
“Ai ạ?” Văn Sơ nghi hoặc.
“ Dạ Nhiên.” Thụ Thạch trả lời tắt, “Cậu ấy vẫn còn ở đây, chắc đang nói chuyện với bác sỹ, em muốn gặp cậu ấy không?”
Văn Sơ giật mình, lại là Dạ Nhiên… Là tôi nhạy cảm sao?
Đối với anh, chuyện đầu tiên tôi cần lo lắng là ánh mắt của cha Văn Sơ phải không?,
không bao giờ!
Vào lúc này, bất cứ ánh mắt kẻ nào cũng đi gặp quỷ hết đi!
Nếu bây giờ có một trái tim phù hợp cho Tự Ngọc làm phẫu thuật, tôi tự bán mình cũng chẳng sao, huống chi là vay tiền?
Trong phòng bệnh, Lỗ Tự Ngọc tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc.
Văn Sơ đỡ người cậu nửa ngồi nửa nằm lên thành giường, không biết an ủi thế nào.
“Chị tôi đâu?” Lỗ Tự Ngọc cố gắng tươi cười, nhưng nụ cười không có vẻ gì cho thấy cậu đã khoẻ lên.
“Đến phòng bác sỹ trao đổi một chút, lập tức về ngay.” Văn Sơ cầm ghế đặt xuống sát giường bệnh, cố gắng nói thật thoải mái.
Lỗ Như Hoa đã đi tìm bác sĩ, cô nóng lòng muốn biết tình trạng hiện giờ của Lỗ Tự Ngọc.
Có lẽ Dạ Nhiên cũng đang ở đó, Thụ Thạch nói, anh ta quen biết với vị bác sỹ có vai vế nhất ở bệnh viện.
Dạ Nhiên sao lại nhiều bạn bè đến thế?
Vì sao anh ta có khả năng đến thế?
Còn mình?
Ngay cả an ủi cũng không biết cách diễn đạt, chỉ có thể giúp Lỗ Như Hoa coi chừng Lỗ Tự Ngọc.
Vừa nghĩ đến đó, Văn Sơ cảm thấy vừa buồn vừa hốt hoảng.
“À……” Lỗ Tự Ngọc gật đầu rất khẽ, “Thật ra bác sỹ cũng chỉ nói chút chuyện cũ, chị hai chỉ làm chuyện thừa.”
Văn Sơ nóng nảy phản bác: “ Lỗ Tự Ngọc, bệnh của cậu cuối cùng…… Không thể phẫu thuật sao? Chị cậu buồn vì chuyện tiền mổ? Nếu có thể phẫu thuật, tôi……”
“Không đơn giản như vậy!”
Lỗ Tự Ngọc lắc lắc đầu, “Khi tôi còn nhỏ, bác sĩ đã nói tôi không thể sống quá 20 tuổi, ha ha, xem ra lời ông ấy nói không sai, số lần tôi xỉu hình như càng ngày liên tục, tôi cũng quen rồi, chỉ tội cho chị hai. Đôi khi tôi thật sự hy vọng, khi phát bệnh không bao giờ tỉnh lại nữa có lẽ còn tốt hơn.”
“Toàn bộ tâm trí Như Hoa đều để trên người cậu, nếu cậu thật sự không tỉnh lại, cô ấy cũng……”
Văn Sơ cười khổ, vỗ vai Lỗ Tự Ngọc, “Đừng nói chuyện ngốc ngếch nữa.”
“Tôi biết, nên tôi đã cố hết sức để sống!” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười,
“Văn Sơ, có những chuyện tôi không thể nói với chị, nhưng thật tốt, có cậu ở bên chị ấy, cậu có biết loại cảm giác đó không? Chị hai cố sức để sống, tôi cũng vậy, cậu nói chị hai chống đỡ cho tôi, cậu không phải là người chống đỡ cho chị tôi sao? Cảm giác đó thật kỳ lạ, với chị hai, chỉ cần tôi sống, chỉ cần còn sống là tốt rồi. Cho nên tôi phải sống, cố sức mà sống, nhưng tôi thật sự rất mệt, mỗi lần ngất xỉu, hoặc là không thở nổi, tôi đều suy nghĩ không biết nên tiếp tục nữa không? Ha ha, thật ra mệt mỏi nhất, là vì lo lắng không biết có nên cố nữa hay không. Cậu hiểu chứ?”
Văn Sơ kinh ngạc nhìn Lỗ Tự Ngọc, hiểu mà như chưa hiểu, hơi gật đầu.
Nói thật, hắn không thể cảm nhận được loại cảm giác đó là như thế nào, không lẽ chuyện sống chết còn phải đi do dự sao?
Không phải mỗi người đều cố gắng để sống sao?
Nếu hắn có thể hiểu phần nào, thì đó là khi nhìn vào cách mà hai chị em Như Hoa Tự Ngọc này cố để sống sót và sống tốt, hắn đã thấy những điều chưa từng thấy, chỉ mới được nghe.
So sánh với hắn, bản thân hắn cho tới bây giờ vẫn đứng nhìn người khác từ trên cao, quả thật cứng nhắc, nhạt nhẽo.
Lời Lỗ Tự Ngọc, không chỉ mình Văn Sơ nghe được. Ngoài cửa, Lỗ Như Hoa cùng Dạ Nhiên đã đứng đó không biết tự lúc nào.
Dạ Nhiên yên lặng nhìn cô gái gầy yếu trước mặt, tên cô là Như Hoa, nhưng cô không như một đóa hoa ẻo lả, ít nhất không phải là loại người được bao bọc trong lồng kính.
Anh ta vẫn nghĩ Tô Niên Hoa là loại người tiêu biểu của sự kiên cường, nhưng bây giờ, những giọt nước mắt không ngừng của cô gái nhỏ này làm cho anh ta bỗng nhiên cảm động.
Khóc thì phải nức nở, đúng không?
Hoặc là phải có vẻ rất khổ sở, đúng không?
Nhưng Lỗ Như Hoa chỉ rơi nước mắt, không ngừng rơi, và chỉ như thế, không hơn.
Những giọt nước rất to, trong suốt, không ngừng trào ra, theo hai gò má rơi xuống, lặng lẽ.
Cô cũng chẳng cần lau, bởi vì nước mắt trải ra hai bên má chỉ như những giọt mưa, Dạ Nhiên nghĩ, chỉ cần lau những vệt nước ướt át này, có lẽ bất luận kẻ nào cũng không thể biết cô đã từng đã khóc.
Thứ duy nhất tiết lộ nỗi khổ sở của cô, là đôi tay cô, xiết chặt, chặt đến nỗi có thể thấy được những mạch máu xanh xao trên đó.
Cửa phòng bệnh vốn chỉ khép hờ, cô không đi vào, lặng lẽ nghe Lỗ Tự Ngọc giãi bày.
Dạ Nhiên khi đọc tư liệu đã biết rõ bệnh tình của cậu, cũng cảm thấy lo lắng cho hai chị em.
Nhưng, để Lỗ Như Hoa đứng ngoài nghe bên trong nói chuyện, cũng là một loại tra tấn, lẽ nào không phải như thế?
Dạ Nhiên nghĩ, kéo tay Lỗ Như Hoa, không cho kháng cự, dắt cô rời đi. Lỗ Như Hoa mới đầu hơi lo lắng, định nói, rồi mặc kệ anh ta ……
Trước cửa bệnh viện là một bãi cỏ. Vào mùa đông, cỏ hơi tiêu điều, tuy nhiên vẫn còn một vàiloại cỏ xanh tốt quanh năm xanh tốt, làm cho khung cảnh xung quanh như có thêm một chút sức sống.
“Em định làm gì?” Dạ Nhiên hỏi Lỗ Như Hoa, mặt cô mờ mịt, dư