
y.
"Cho nên, mong hai người tìm cho nó một nhà, nếu người kia muốn nhận nó về
nuôi, về sau nhớ nó cũng có thể đến gặp nó." Tuy rằng cô cũng không
thường nhớ nhung, nhưng giữ nó lại, chỉ sợ cô không cách nào quên được
Kỷ Duẫn Phong, cô đã từng nói, sẽ quên anh không còn một mảnh, một khi
đã như vậy, thì phải quyết tâm hơn.
"Ừ, chị sẽ để ý giúp em." Khúc Viện Cảnh đành phải gật gật đầu.
"Không thể nào? Hai người thực muốn đưa ớt nhỏ đi..." Trong lòng Ngụy Cát Hoa
trăm ngàn vạn lần không đồng ý, cô thật sự rất thương con mèo mập đó!
Khúc Viện Cảnh giật nhẹ tay áo Ngụy Cát Hoa, sau đó nháy mắt mấy cái, ý bảo tạm thời đừng tiếp tục đề tài này nữa.
"Cảm ơn hai người." An Lâm cố gượng cười, "Mọi người yên tâm, em không sao
đâu." Sau đó cầm lấy cốc nước lên lầu trở về phòng.
"Làm sao có thể không có việc gì chứ?" Ngụy Cát Hoa lắc lắc đầu.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần lên cùng con bé không?" Nhưng mà, lúc này
Tiểu Lâm nhất định muốn yên tĩnh một mình? Tiếp theo, hai người phụ nữ
yên lặng nhìn nhau, chỉ có thể thở dài, gấp lắm nhưng cũng không giúp
được.
Các cô đều là người từng trải cả, aiz!
Kỷ Duẫn Phong đứng trước cổng nhà hàng, vừa nhìn thấy người đi tới từ phía đối diện, vội vàng vẫy tay.
"Mặt trời mọc phía tây , anh mà lại mời em ăn cơm?" Khúc Viện Cảnh đi tới gần anh, mở miệng cười nói.
"Đi vào trước rồi nói sau." Anh mở cửa nhà hàng giúp cô.
Anh đương nhiên là có chuyện quan trọng mới tìm cô, bằng không anh nào dám
mạo hiểm đánh vào thùng giấm chua An Diệu này chứ, cái thùng dấm này rất khác người, tùy thời mà nổ lớn.
Bọn họ vào phòng ngồi vào chỗ của mình, gọi đồ ăn xong, Khúc Viện Cảnh mới phát hiện vẻ mặt của anh thập phần trầm trọng.
"Anh làm sao vậy? Gặp phải khó khăn à?" Cô chưa từng thấy anh không có tinh
thần như vậy, giống vì chuyện gì mà sốt ruột, lại giống sầu bi, lại càng giống pha tạp mọi khổ sở.
Kỷ Duẫn Phong lắc đầu, nụ cười có chút chua sót.
"Không phải là An Diệu tới tìm anh gây chuyện chứ?" Khúc Viện Cảnh lại hỏi,
sau đó rất tự nhiên trả lời, "Hẳn là không thể nào." An Diệu đã đạt được thắng lợi, không phải sao?
Anh không biết nên gật đầu hay vẫn là lắc đầu. Phiền toái này, dường như là do anh tự tìm.
"Anh ta thật sự là..." Thấy vẻ mặt Kỷ Duẫn Phong do dự, cô lại không khỏi
khẩn trương, "Không phải anh ấy đã mặc kệ chuyện ở Qùy Thánh Tư rồi à?"
Nếu đã không là đối thủ, thì gây hấn chỗ nào chứ?
"Không phải…”
Khúc Viện Cảnh mới nhẹ nhàng thở ra, "Xin anh nói rõ một chút? Đoán mò như
thế này rất mệt đó, khi nào anh lại do dự thế chứ?"
Đúng
vậy, chưa bao lâu mà anh đã không dứt khoát như vậy sao? "Anh gặp phải
một phiền toái... Cũng không thể nói là phiền toái, mà là một chuyện khó giải quyết, muốn nhờ em giúp."
"Em? Giúp anh?" Khúc Viện Cảnh tỏ vẻ không hiểu, "Lúc trước anh gặp khó khăn, em chưa tưng giúp được việc gì cả."
"Anh..." Chuyện này rất khó mở miệng, nhưng anh vẫn quyết định nói thẳng. "Anh yêu một cô gái."
"Hả?" Đầu tiên là cô ngẩn ngơ, lập tức mở miệng cười thật tươi, "Làm tốt lắm!" Đây là việc vui.
"Nhưng gần đây, tụi anh có chút hiểu lầm." Ừm... Không chỉ là một chút, mà là hiểu lầm cực đại.
"Chia tay rồi hả ?" Không thể nào? Chuyện này mình chưa kịp biết, bọn họ đã kết thúc?
Kỷ Duẫn Phong lắc đầu, "Nhưng cũng sắp rồi, cả đêm tối hôm qua anh không ngủ được."
"Thế nào, gần đây thịnh hành bệnh vì yêu rồi à? Ngày hôm qua Tiểu Lâm cũng
khóc cả một đêm, không biết là vì người nào..." Khúc Viện Cảnh lập tức
ngừng nói. Ài, lúc này không phải là lúc nên nói chuyện này.
"Cô ấy khóc cả một đêm?" Anh nghe xong, lại không biết nên đau lòng vì cô hay là nên tự mừng thay cho mình.
An Lâm khóc, là vì để ý anh, nhưng anh lại là người đàn ông khiến cô đau lòng.
Khúc Viện Cảnh gật đầu, "Con bé không chịu nói gì cả, chỉ nhắc tới chuyện
muốn tặng ớt nhỏ cho người khác. Đã nghĩ tới chuyện tặng lại ớt nhỏ cho
người ta, không cần con bé nói, em cũng biết nhất định là vì người đàn
ông này..." Cô lại nhịn không được thì thà thì thầm, cũng không quản Kỷ
Duẫn Phong nghe có hiểu hay không.
"Cái gì, cô ấy muốn tặng con mèo cho người ta?" Chuyện này làm sao có thể chứ!
Cô thật sự không muốn tiếp tục với anh sao? Ngay cả mèo cũng muốn tặng cho người ta?
Suy nghĩ như vậy, trong lòng anh càng thêm bất an, An Lâm thật sự không để ý đến anh?
Trời ơi! Sao anh lại làm mọi chuyện hỏng bét thế này?
"Đúng vậy, anh không biết con mèo kia có bao nhiêu đáng yêu đâu, nó... Hả?
Không đúng, làm sao mà anh biết ớt nhỏ là một con mèo chứ? Lúc nãy em có nói à?"
"Mang con mèo ấy đến cho anh đi." Anh trước an trí
cho ớt nhỏ, dù nói thế nào, nó cũng là "Tài sản chung" duy nhất mà bọn
họ có được.
"Anh thích mèo sao?" Vừa nghe Kỷ Duẫn Phong muốn nhận nuôi ớt nhỏ, Khúc Viện Cảnh sớm đã quên vấn đề vừa rồi.
"Trước kia không thích." Nhưng mà, so sánh với “yêu nhau yêu cả đường đi”, một con mèo thì tính là gì?
"Này..."
"Tóm lại, anh phải ngăn cản chuyện cô ấy muốn mang con mèo cho người khác." Đây là chuyện phải làm ngay lập tức.
Khúc Viện Cảnh lại càng không hiểu,