
é."
Cô không hề phát hiện anh hai kì lạ, cứ cười nói như vậy.
"Em đã yêu anh ta rồi hả ?" Trong giọng điệu của cô không khó để phát hiện điểm này, cũng chính là thứ anh lo lắng nhất.
Cô cúi đầu, xấu hổ lộ ra ý cười.
Aiz, đáp án đã rõ ràng “Cậu ta thì sao?"
"Anh ấy đương nhiên là cũng yêu em chứ sao." Cô chắc chắn nói.
Nhìn khuôn mặt kiên định của cô, anh càng đau lòng.
Anh đoán được mục đích Kỷ Duẫn Phong tiếp cận An Lâm tuyệt không đơn thuần, nếu cậu ta muốn tìm người yêu, Kỷ Duẫn Phong tuyệt đối sẽ không tìm em
gái kẻ thù để yêu, trừ phi anh ta điên rồi.
"Vậy là tốt rồi." Anh chỉ có thể ôn nhu cười đáp lại sự chắc chắn của em gái.
Anh có thể tưởng tượng, nếu An Lâm biết thực tế sẽ rất đau khổ.
Không, anh phải tìm Kỷ Duẫn Phong trước nói rõ ràng mới được.
An Lâm ôm ớt nhỏ, nằm trên ghế sofa mềm mại.
Đây là nhà của Kỷ Duẫn Phong – chỉ một mình anh ở.
Anh không ở cùng người nhà là vì anh thường phải đi làm về rất trễ, sợ làm
ồn đến giấc ngủ của cha mẹ, cho nên thuê phòng trọ ở gần công ty, chỉ
cần tăng ca đến nửa đêm, thì qua đêm ở đây, nhưng theo lượng công việc
càng ngày càng nặng, thời gian anh ở đây dần dần gia tăng, sau đó dường
như ở đây luôn.
Nhưng mà, từ chỗ ở nhìn ra được, anh là
người đàn ông thích sạch sẽ, quét dọn nơi này rất sạch sẽ, tạp chí cũng
không ném loạn.
Quan trọng là ở đây không có cô gái nào, điểm này khiến An Lâm rất vừa lòng.
Hiện tại, cô cố ý để rất nhiều dấu vết của bản thân lại, cứ như vậy, cho dù
có cô gái nào tới, cũng hiểu rõ "Ám chỉ" của cô!
"Được rồi." Kỷ Duẫn Phong mang từ trong phòng bếp ra một cái nồi.
Cô vừa đứng dậy đã thấy, "Mì ăn liền?" Còn tưởng anh biến ra món ngon nào.
"Không còn cách nào, hôm nay công việc nhiều quá, không thể cùng em đi ăn
được." Anh nhún nhún vai, "Trong điện thoại anh đã nói, đêm nay anh sẽ
hiến thời gian cho công việc, bảo em đừng tới, em lại cứ không nghe."
"Sao chứ, anh không muốn anh ở cùng với anh à?" Chỉ là cô muốn gặp anh thôi! Bọn họ vừa là tình yêu vừa là tình bạn mà.
“Là anh sợ em nhàm chán." Có cô làm bạn đương nhiên không thể tốt hơn, nhưng anh không phải là loại chỉ biết nghĩ cho mình.
"Em cũng mang việc đến mà, sẽ không nhàm chán." Cô chỉ vào Notebook trên
bàn."Huống hồ em còn ớt nhỏ nữa." Cô vỗ vỗ đầu mèo con.
Anh làm việc của anh, cô vẽ tranh minh hoạ, hai người làm bạn với nhau.
"Meo - -" ớt nhỏ cũng mở miệng tiếp lời.
Anh nhìn về phía mèo con, nói với nó: "Rốt cuộc cũng biết ngoại trừ ăn mày làm cái gì rồi."
An Lâm mỉm cười trả lời thay nó, "Nó có thể ăn đến tròn vo cũng là nó có bản lĩnh mà? Đừng kỳ thị nó."
"Meo - -" ớt nhỏ lại kêu lên một tiếng.
Vừa cười, An Lâm vừa lấy một gói to bữa tối cho ớt nhỏ. Cô giúp nó mang đến . Kỷ Duẫn Phong thấy, thở dài: "Haiz, mèo còn ăn ngon hơn người." Nhìn
mì ăn liền trước mắt, thật đúng là không bằng đồ ăn dành cho mèo.
"Thế nào, anh muốn đổi với nó à?" Cô ôm con mèo đưa qua, hỏi nhỏ ."Cho anh một cơ hội, muốn không?”
"Được, dù sao Tiểu Mập Mạp này cũng nên giảm béo rồi." Anh đùa.
"Meo - -" Bên cạnh có con mèo kháng nghị.
"Xem ra nó không chịu đổi với anh rồi." An Lâm cười nói, mở bọc thức ăn ra,
để trước mặt ớt nhỏ, nó lập tức cúi đầu hưởng thụ mỹ thực.
Kỷ Duẫn Phong cũng động thủ cầm chén gắp mì.
"Lúc anh có việc vội, đều giải quyết một bữa như thế này?” Cô hỏi.
Anh gật đầu.
"Anh kiếm nhiều tiền như vậy làm chi? Kiếm tiền không phải là vì muốn lấp
đầy cái bụng sao? Nhưng anh lại vì công việc không chịu đếy đến cái bụng đang kháng nghị." Kỳ thực cô là đau lòng.
"Anh kiếm tiền là muốn để dành, về sau không để vợ phải chịu khổ." Anh nghiêm túc nói tiếp.
"Thật là!" An Lâm bị anh đùa thì cười, hết cách với anh."Về sau khi nào anh
vội, thì gọi điện thoại cho em sớm một chút, em giúp anh chuẩn bị thức
ăn." Ít nhất cũng sẽ không để anh phải ăn mì ăn liền.
"Em muốn thay anh làm người yêu tiện lợi sao?" Anh nửa đùa nói, trong lòng thật cảm động.
"Không cần à?" Mặc dù tay nghề của cô không tính là cao siêu, nhưng cũng có
thể nuốt được, ít nhất so với mì ăn liền thì dinh dưỡng hơn.
"Muốn." Kỷ Duẫn Phong thẳng thắn gật đầu, "Nhất định anh sẽ ăn sạch nó."
Lời anh nói, khiến lòng cô tràn ngập hạnh phúc, thật lâu chưa tan đi.
Vì bản thân yêu thương người đàn ông này, vì anh rửa rau nấu canh sau đó, nhìn anh ăn, chỉ nghĩ thôi cũng rất ngọt ngào.
Kỷ Duẫn Phong vừa buông công việc trong tay, quay đầu nhìn lại sofa.
Trên sofa An Lâm đang ôm ớt nhỏ, một người một mèo ngủ ngon lành.
Anh đứng dậy lấy một tấm chăn đắp lên cho cô.
Nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô, anh nhịn không được một xuống sàn cạnh cô, yên lặng nhìn cô ngủ.
"Nếu lúc trước lỡ mất em, nhất định anh sẽ hối tiếc cả đời." Cũng may là ông trời đã cho anh cơ hội.
Tuy rằng động cơ anh tiếp cận cô vô cùng ác liệt, đê tiện, nhưng lúc này đã không còn quan trọng nữa, từ nay về sau, anh sẽ quý trọng cô gái đáng
yêu này.
Nghĩ như vậy, Kỷ Duẫn Phong khẽ hôn xuống trán cô,
nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo muôn tình vạn ý, ngửi hương thơm tản ra
từ người cô, vì cô mà ý loạn tình mê.
Lúc này, A