Disneyland 1972 Love the old s
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324261

Bình chọn: 8.00/10/426 lượt.

iệu vẻ vang gì đó, cũng chỉ là một mảnh giấy, những thứ kia

cũng không là gì hết, ở nơi này không ai coi trọng những thứ này.

Mỗi ngày Tần Vũ Dương bưng trà rót nước, làm công việc

đánh chữ photo, về sau từ từ va chạm với công việc, không có ai nói cho cô nên

làm như thế nào, cô chỉ có thể tự mình tìm tòi, tự mình vấp phải khó khăn, sau

đó đổi lại phương hướng lại tiếp tục vấp phải khó khăn.

Cô là người mới, không có người nâng đỡ, không có

tiền tài, cũng không có kinh nghiệm, vì thành tích công việc mà cô dốc hết sức

lực.

Tiếp khách dùng cơm, uống rượu uống đến nôn mửa, rạng

sáng về đến nhà là ngã xuống giường nằm ngủ, ngày thứ hai vẫn đúng giờ đi làm.

Học cách nói chuyện, gặp người nào thì nói cái nấy.

Học được cách chịu đựng, chịu đựng sự chế giễu của

đồng nghiệp, chịu đựng sự cay nghiệt và ăn bớt của khách hàng.

Học được xây dựng và quản lý con người của mình.

Học làm người phụ nữ có địa vị cao, cử chỉ tự nhiên,

nói năng tao nhã, ăn mặc gọn gàng, có nội hàm [1'>.

Học được sát ngôn quan sắc [2'>, suy

đoán tâm tư người khác.

Tần Vũ Dương từng vô số lần nửa đêm không người mà rơi

nước mắt, từng vô số lần muốn từ bỏ, nhưng những ý nghĩ này đều bị cô bóp chết.

Cô từng bước một leo lên cao.

Rốt cục bên trong công việc cô cũng gây dựng giang sơn

của mình, có rất nhiều công ty nổi tiếng đều tung cành ô – liu về phía cô.

Khi cô làm đến Tổng Giám tiêu thụ của Đằng Đạt thì cô

đã vào Đằng Đạt được ba năm, khi đó cô trang điểm tinh tế, ăn mặc quần áo đoan

trang vừa vặn, với nụ cười vừa đủ, có tài ăn nói, mạnh vì gạo bạo vì tiền, khôn

khéo, ở trên bàn rượu lãnh đạo đội của cô giành được từng hợp đồng từng hợp

đồng một.

Người theo đuổi cô nối dài không dứt, nhưng đều bị cô

từ chối khéo, cứ như tằng kinh thương hải nan vi thủy [3'>.

Trong thời gian này, vẫn không tránh khỏi nghe được

tin tức về Cố Mặc Hàm, nghe nói anh ở Mĩ rất tốt, nghe nói Triệu Tịch Vũ sau

khi tốt nghiệp cũng đi Mĩ, nghe nói. . . . . .

Tần Vũ Dương của hiện tại có một mặt nạ hoàn hảo, một

trái tim không thể xuyên thủng.

Khi Tần Vũ Dương phục hồi lại tinh thần, thì nước

trong bồn tắm đã lạnh rồi, cô đứng dậy lau khô người, lên giường đi ngủ, vẫn

còn khó ngủ. Trên đời này chuyện mệt mỏi nhất, chớ có trơ mắt nhìn tim mình tan

vỡ, rồi còn phải tự mình động thủ đem nó ghép lại.

Lúc này, trong khu dân cư cao cấp của thành phố C, Cố

Mặc Hàm đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng khách, cầm trong tay một ly rượu,

thỉnh thoảng lại lấy tay vuốt ve miệng ly.

Phòng khách một mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn bên ngoài

rọi vào.

Không hổ là khu dân cư cao cấp, từ trên tầng 16 nhìn

xuống, có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố, ánh đèn rực rỡ.

Cố Mặc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím thật chặt,

ánh mắt tĩnh mịch.

Qua nửa ngày, mới lấy di động ra, ngón tay thon dài

không hề dừng lại nhấn xuống một dãy số, chợt dừng lại, sau đó thở dài một cái,

vung tay lên ném di động tới trên ghế sa lon.

Hôm nay, muộn như vậy rồi anh có còn đủ tư cách quấy

rầy cô không?

Buổi họp mặt bạn học hôm nay sẽ gặp Triệu Tịch Vũ, anh

cũng không nghĩ đến.

Năm đó anh từ bỏ việc được giữ lại nghiên cứu sinh để

đi Mĩ, thầy hướng dẫn là một giáo sư nổi tiếng yêu cầu khắc khe. Ban đầu Cố Mặc

Hàm bận rộn quen với hoàn cảnh, bận rộn làm quen bạn bè mới, bận rộn học tập,

bận rộn làm thí nghiệm, từ từ, năng lực và tài hoa của anh bộc lộ hết, nhận

được sự khen ngợi của giáo sư và bạn học, phối với vóc người cao to rắn rỏi và

ngũ quan đẹp trai bức người trên người anh, duyên khác phái của anh ở nước

ngoài lại càng tốt.

Người khác sẽ hỏi anh, tại sao không chấp nhận các cô

ấy. Cố Mặc Hàm nói, tôi có bạn gái rồi, chỉ có điều, chúng tôi đã chia tay. Khi

anh nói những lời này trong đầu sẽ hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tần Vũ

Dương, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, hốc mắt ửng đỏ.

Chờ sau khi tất cả mọi thứ đều như ý muốn, anh bắt đầu

nhớ, nhớ quê hương ở bờ bên kia đại dương, nhớ H Đại, nhớ bạn học bạn bè và

người thân, còn có, nhớ điên cuồng Tần Vũ Dương.

Trong cái đêm chia tay với Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm

đứng thật lâu ở dưới bóng đèn đường, trong đầu anh rất rối loạn, trong lòng

cũng rất hoảng sợ. Anh không muốn để Tần Vũ Dương cứ như vậy rời đi, nhưng anh

cũng không biết tại sao đối với Hà Miêu lại nhớ mãi không quên.

Anh rốt cuộc hiểu ra, anh tưởng rằng anh còn thích Hà

Miêu chỉ đơn giản là vì sự chấp niệm đối với mối tình đầu, là mỗi một người đều

có, anh nhớ mãi không quên đối với Hà Miêu chẳng qua là trong tim anh hoài niệm

về những năm tháng thanh xuân đã qua mà thôi, chỉ là những năm

tháng thanh xuân trùng hợp có Hà Miêu mà thôi.

Anh rốt cuộc nhận ra, anh yêu Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương giống như độc dược mãn tính, khoảng thời

gian ở bên nhau ba năm, anh sớm thành thói quen có một cô gái đi theo như vậy,

độc dược sớm đã xâm nhập vào cốt tủy anh, chờ cô rời đi, anh mới phát hiện mình

đã trúng độc.

Anh đã tự làm tổn thương mình, hai bọn họ trở thành

người qua đường Giáp.

Cô rời đi, đi về một tương lai không có anh.

Anh