
còn có thể có những chuyện quái lực
loạn thần (nôm na là truyện về thần tiên và quỷ quái) này sao?
Sẽ sao?
“Vậy vì sao nó không gặp anh? Vì sao chỉ có em nhìn thấy?” Anh hồi lâu chỉ
lôi ra được vấn đề này.
“Nó hẳn là luôn ở cạnh anh.” Cô nhìn bốn phía, nhẹ nhàng kêu: “Đạt Đạt.”
“Đừng náo loạn! Em thật sự nghĩ......” Kha Bá Ấp mới định cười to, đã bị
một bóng dáng sáng lên ở góc thư phòng dọa.
Ánh sáng kia chậm rãi hình thành bộ dạng một đứa trẻ bảy tuổi, vóc dáng nho
nhỏ, nụ cười sợ hãi, mặc bộ quần áo từ trước đến giờ chưa từng đổi qua.
“Nó... Nó...” Kha Bá Ấp lắp bắp nói không ra lời, chỉ có thể mở to mắt nhìn
“đứa con” từ không trung hiện ra.
“Hi! Ba ba.” Đạt Đạt lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
“Nó...” Kha Bá Ấp ngã ngồi trên ghế, toàn thân không chút sức lực.
Con! Một đứa con vì hy vọng của anh mà sinh! Nó mặc âu phục nhỏ cùng quần
soóc khi anh chụp ảnh năm tám tuổi, so với bức ảnh giống nhau như đúc.
Nếu không phải lúc trước đã thấy hắc ma pháp, anh đối với hiện tượng linh
lực trong lòng đã biết tới, hiện tại chỉ sợ anh đã sớm bị dọa ngất xỉu rồi.
“Đạt Đạt, cháu không nên gạt ta.” Lãnh Quan đi đến bên người nó, ngồi xổm
xuống nhìn nó.
“Con không biết nên nói như thế nào, sau khi lớn lên ba ba đã sớm quên con,
con sợ mình không thể làm nổi cob ba...” Đạt Đạt cúi đầu.
“Con... Rốt cuộc là xuất hiện như thế nào?” Kha Bá Ấp thật vất vả hoàn hồn,
nửa ngày mới phun ra những lời này.
“Hy vọng. Hy vọng của ba khiến con xuất hiện.” Trong mắt Đạt Đạt lóe hào
quang.
“Hy vọng?”
“Đúng vậy, trước kia không phải ba thường nói muốn cùng người yêu nhất sinh
một đứa con đáng yêu lại thông minh sao?” Đạt Đạt nhắc lại mơ ước trước đây của
anh.
Kha Bá Ấp nhớ lại lúc tám tuổi khi mẹ mất, anh cô độc thường xuyên tâm sự
với gấu Teddy, khi đó anh xác thực từng nói như vậy.
Chỉ là... Anh vạn vạn không nghĩ tới hy vọng khi đó lại trở thành sự thật!
“Là... hy vọng của ta triệu hồi con đến sao?” Anh vén sợi tóc trên trán,
lấy hết dũng khí, cũng thong thả tới trước mặt Đạt Đạt.
“Phải.” Đạt Đạt gật gật đầu.
“Ta không nhất định sẽ là người cha tốt, con không sợ đầu thai sai sao?”
Anh chậm chạp hỏi.
“Ba sẽ, con biết ba sẽ thương con, chỉ cần ba tìm được cô gái ba thật sự
thích, ba sẽ trở thành người cha tốt.” Đạt Đạt kiên định nói.
“Cô gái thật sự thích?” Kha Bá Ấp phút chốc quay đầu nhìn Lãnh Quan. Anh đã
tìm được rồi!
Lãnh Quan nhìn anh, hai người bốn mắt giao nhau, một loại phù hợp trước nay
chưa có khi tầm mắt bọn họ trao đổi.
“Con biết mẹ nhất định là cô gái ba thích nhất, cho nên con tìm mẹ đến
đây.” Đạt Đạt vui vẻ nở nụ cười.
“Mẹ?” Lãnh Quan chấn động. Nó đang nói cái gì?
Kha Bá Ấp nhìn Lãnh Quan, lại nhìn Đạt Đạt, bỗng nhiên nở nụ cười. “Trời ạ!
Em không phát hiện, mắt, miệng của Đạt Đạt rất giống em sao?”
Lãnh Quan lui ra sau từng bước, trừng lớn mắt.
Giờ đổi thành cô kinh hãi.
Đạt Đạt giống cô?
Trời ạ! Khó trách lúc đầu khi cô thấy nó cảm thấy nó rất quen, thì ra...
thì ra Đạt Đạt lại là con của cô cùng Kha Bá Ấp trong tương lai?!
Thượng đế!
“Đây có nghĩa em nhất định là người của anh, Lãnh Quan.” Kha Bá Ấp sung
sướng ôm chặt cô, nặng nề hôn đôi môi ngạc nhiên khẽ cong của cô.
Đạt Đạt cười meo meo nhìn “ba” cùng “mẹ” nó ân ái, hoa chân múa tay vui
sướng nắm gấu Teddy xoay quanh bên người bọn họ.
“Đợi chút.” Lãnh Quan cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, đối với kết quả hí
kịch hóa này cô không cách nào tiếp nhận. “Chờ một chút, Đạt Đạt, không phải
con chỉ muốn ta tới cứu Kha Bá Ấp...”
“Đúng vậy, mẹ tới cứu ba, sẽ yêu ba. Con đã sớm biết sẽ là con của hai
người.” Đạt Đạt vừa nói vừa gật đầu.
“Cho nên con mới đến câu lạc bộ linh lực tìm ta?” Cô giật mình nghĩ đến ánh
mắt có thâm ý khác của quản lý.
“Phải!”
Trời! Đứa nhỏ này là Cupid (thần tình yêu, là cậu bé với cây cung chuyên
bắn vào người khác để ghép đôi họ trong thần thoại Hi Lạp) chuyển thế sao? Lãnh
Quan cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, này so với Kiều thái thú loạn uyên ương
còn thái quá hơn!
“Nhưng mà, vì sao con biết ta sẽ là... ta sẽ là...” Lãnh Quan nói chuyện
lắp bắp hiếm thấy.
“Con đương nhiên biết a! Sức
mạnh tình yêu cho con biết. Con rất thông minh, bởi vì con di truyền tinh hoa
của ba và mẹ a!” Đạt Đạt kiêu ngạo ngước cằm, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu
có vẻ tự phụ của Kha Bá Ấp cùng sự nhạy bén của Lãnh Quan.
“Con...” Đứa nhỏ này! Hiểu
biết thông minh khiến người ta không thể không thương! Cô đối với việc trong
lòng nảy lên tình thương của mẹ cảm thấy thật không tưởng nổi.
“Tốt lắm, không hổ là con ta.” Kha Bá Ấp thưởng thức vỗ bả vai nho nhỏ của
Đạt Đạt.
Hai cha con cười thành một đám.
“Vậy... Đạt Đạt, con sớm biết rằng là ai sẽ đối phó ba con sao?” Cô nghĩ
tiếp, quyết định đem mọi chuyện hỏi rõ ràng.
“Biết...” Đạt Đạt co rúm lại một chút, khuôn mặt tươi cười vui vẻ biến mất,
tay bứt rứt không giấu được sợ hãi.
“Con biết là Khang Chính Thời?” Kha Bá Ấp cũng hỏi.
Đạt Đạt gật gật đầu. “Hắn... Hắn là kẻ đáng sợ... Có lẽ con không nên vui
mừng quá sớm, nếu ai trong hai người