
ngất đi.
“Kha Bá Ấp!” Cô kinh hãi gọi
anh, bị sắc mặt trắng bệch của anh khiến cho tâm thần bấn loạn.
“Anh là đồ đại ngu ngốc!” Cô
thấp giọng rủa một tiếng, dùng sức khiêng anh lên giường, lại gọi gấp cho bệnh
viện, cũng gọi quản gia cùng người giúp việc đến chăm sóc anh.
Mọi việc tựa hồ trở nên có
chút không khống chế được, khi bác sĩ thay Kha Bá Ấp kiểm tra vết thương cô
đứng ngoài cửa phòng anh trầm tư. Kha Bá Ấp thật sự yêu cô sao? Ba chữ ‘anh yêu
em’ từ miệng một hoa hoa công tử nói ra có bao nhiêu tính chân thật? Có thể tin
sao?
Nhưng, cho dù là thật, cô có
thể làm thế nào? Tạm thời bất luận anh ta có thật lòng hay không, bản thân cô
vốn không có điều kiện yêu đương, cô suốt đời là hội viên của câu lạc bộ linh
lực, nếu kết hôn, có gánh nặng gia đình, vậy cô còn có thể giúp người khác hoàn
thành hy vọng được sao?
Cô không thể giống Lôi Xiết
tìm được người yêu như An Dĩ Nhạc có thể tùy tùng bên cạnh anh, bởi vì cô không
tin có người đàn ông nào sẽ vì phụ nữ mà từ bỏ mọi thứ. Trong thế giới tình
cảm, vĩnh viễn là phụ nữ hy sinh, thỏa hiệp, nhượng bộ cùng bao dung, chỉ cần
không dính tới tình yêu, cô sẽ không bị mặt này làm bối rối.
Để cô tiếp tục làm Ngân Tuyết
đi! Lãnh Quan nghĩ, làm một người cô độc ít nhất không cần vì người yêu mà hao
tổn tinh thần, chỉ cần lo cho mình là được.
Cõi lòng băng tan lại bắt đầu
xây dựng tường thành, cô quyết định không để bị Kha Bá Ấp ảnh hưởng, sau khi
giải quyết Khang Chính Thời, cô sẽ không ở lại đây nữa.
Cô, không thích hợp với tình
yêu.
Đây là kết luận của cô.
“Aiz! Còn thiếu một chút...”
Đạt Đạt trốn trong bụi cây
sau hoa viên Kha gia, nhìn chằm chằm phòng ngủ Kha Bá Ấp ở lầu hai thở dài, nó
quệt cái miệng nhỏ nhắn, phùng má, trong đôi mắt thanh tú đáng yêu tràn ngập vẻ
trưởng thành sớm cùng vẻ mặt ảo não.
Nó ở bên cạnh quan sát ‘tiến
triển’ của Kha Bá Ấp cùng Lãnh Quan, nhưng từ hôm kia hai người thiếu chút nữa
liền... Sau đó, hai người tựa hồ lại khôi phục vẻ lạnh nhạt vốn có. Kha Bá Ấp
dưỡng thương, Lãnh Quan không hề bước vào phòng anh một bước, mọi việc liền dậm
chân tại chỗ, khiến người ta nhìn mà lo lắng.
“Thật đáng tiếc.” Nó đứng
lên, phủi phủi bùn đất trên tay, ánh trăng chiếu rọi xuống, lòng bàn tay trắng
noãn của nó đã có chút trong suốt.
Còn tiếp tục như vậy, nguyện
vọng của nó liền không thể thực hiện. Nó ngẩng mặt, nặng nề thở dài một hơi.
Cupid cũng không phải dễ làm,
nó bỗng nhiên thông cảm với công việc của thần tình yêu, muốn gán ghép một đôi
nam nữ thật sự là chuyện khổ sai, lúc trước nó nghĩ rằng vấn đề sẽ là ba ba
phong lưu thành tánh Kha Bá Ấp của nó, ai ngờ đến cuối cùng mấu chốt lại biến
thành Lãnh Quan.
Con gái luôn nghĩ đến đại
thể, nó đứng ở lập trường ‘đàn ông’ thầm oán, muốn yêu hay không yêu còn phải
lo lắng một đống lớn vấn đề có hay không, thật là hao tổn tâm trí, đàn ông sẽ
không lề mề như vậy, lúc này trái lại nó càng hâm mộ sự thẳng thắn của Kha Bá
Ấp hơn.
Không hổ là ba mình. Nó tán thưởng gật gật đầu.
Nhưng mà, kế tiếp phải làm sao mới có thể gom bọn họ lại đây? Nó lắc lắc
cái đầu nhỏ, không có cách nào đi tới đi lui. Theo nó thấy, Lãnh Quan rõ ràng
có tình với ba ba, vì sao cô lại không chấp nhận ba chứ? Có thể hay không là vì
họ Lãnh, cá tính cũng trở nên lạnh như băng?
Sẽ không a! Nếu cô lãnh khốc vô tình sẽ không chăm sóc ba, hơn nữa, nó nhìn
lén thấy khi cô cùng ba ba hôn môi cũng không phải không có cảm giác a.
Hay là cô có thành kiến với kỉ lục bất lương của ba ba? Ừm, khả năng này
khá lớn, ba ba đối với phụ nữ luôn ôm tâm tính chơi đùa, phóng đãng thành tánh,
háo sắc, uống rượu, tăng tốc... Những thói quen này chỉ cần có một đối với phụ
nữ mà nói đã là trọng tội, mà ba ba tất cả đều có, nếu thật sự không theo đuổi
được Lãnh Quan là đáng đời ba!
Có điều, nó vẫn nhìn ra được ba ba lần này là thật lòng, như nó đoán trước,
ba ba yêu Lãnh Quan, hơn nữa lần yêu này có khả năng sẽ yêu đến long trời lỡ
đất.
Phụ nữ sẽ đối xử với người đàn ông vì yêu mà điên cuồng như thế nào? Tiểu
quỷ nào đó âm thầm tự hỏi, cầm lấy gấu Teddy ném lên ném xuống.
Đột nhiên, nó phát giác trong hoa viên không chỉ có một mình nó, rất xa,
một bóng đen nhẹ xẹt qua Kha gia, hồi lâu mới rời đi.
Nó sợ tới mức toàn thân phát run, nó nhận ra đám đen kịt kia, đó là một sức
mạnh vừa đáng sợ lại tà ác. Người kia lại muốn đến đối phó ba ba sao? Nó hít
một hơi thật sâu, đuổi theo phương hướng bóng đen biến mất, căng chân đuổi
theo.
Nó theo tới một căn biệt thự hẻo lánh, thấy bóng đen bay lên lầu hai, liền
lén lút đi lên, bình tĩnh ở cửa sổ ngoài lầu hai nhìn trộm.
Đó là một gian phòng tối như mực, cửa sổ dùng rèm cửa rất dày che lại,
nhưng từ một khe hở, nó có thể thấy bên trong một ngọn đèn mờ nhạt, nhìn không
thấy có người, lại nghe thấy tiếng hai người đối thoại.
“Anh thất bại! Tôi đã sớm nói nên dừng tay, anh lại không chịu.” Một giọng
nói rống to.
Là Khang Chính Thời, Đạt Đạt chớp chớp mắt, vẫn nhìn không thấy hắn trong
bóng đêm.
“Hừ! Không nghĩ tới Kha Bá Ấp lại che chở ng