
ười phụ nữ kia như vậy, tình
nguyện làm mình bị thương cũng không giết ả, đây thật sự là một chuyện rất thú
vị a.” Một giọng nói âm trầm vang lên.
Đạt Đạt kinh hoảng rụt người về phía sau lại, nó sợ nhất chính là người
này.
“Chuyện thú vị gì chứ? Rốt cuộc anh đang nói cái gì?” Khang Chính Thời nắm
tóc mình cả giận nói.
“Mày nhìn không ra sao? Đứa
em trai phong lưu kia của mày yêu ả ta.”
“Vậy thì sao?” Phụ nữ Kha Bá
Ấp coi trọng nhiều vô số.
“Thì sao à? Như vậy đối phó
với bọn họ sẽ dễ dàng hơn.”
“Vì sao?”
“Thật kỳ quái, mày ở công ty
xử lý mọi việc thì vô cùng thông minh, sao giờ lại trở nên ngu ngốc như thế
hả?” “Đó là bởi vì anh xuất hiện.” Khang Chính Thời thống khổ nói.
“Sao với ta, mày thật sự kém
cỏi, nhưng mà không sao, chỉ cần mày muốn ta đều giúp mày có được, con người ta
không thích cùng người khác so đo, ha ha ha!”
“Kha Bá Ấp đã điều tra tôi,
anh còn cười được!” Hắn quát.
“Điều tra ra thì tốt! Như vậy
nó sẽ biết tính phong lưu của nó tất cả đều di truyền từ cha nó, khi nó biết
mày là anh cùng cha khác mẹ của nó, nhất định sẽ cuồng nộ, đến lúc đó mày hãy
hẹn nó gặp mặt một mình, ta sẽ có cách đối phó với nó.” “Tôi... không phải thật
sự muốn nó chết...”
“Đừng ngốc quá, mày cho là
sau khi nó biết thân phận của màyu sẽ bỏ qua cho mày? Kha Bá Ấp tuy rằng linh
tinh lang tang, nhưng nó có khí phách của Kha lão, giờ nhìn nó như coi thường
mọi thứ của Trường Ấp, nhưng một ngày nào đó nó sẽ ra mặt quét sạch mọi rác
rưởi cùng gánh nặng, đến lúc đó, màu chính là đối tượng đầu tiên bị nó trừ bỏ.”
“Nó không có lợi hại như vậy,
nó chỉ là tên nhóc hữu dũng vô mưu.” Khang Chính Thời chưa từng đem Kha Bá Ấp
để vào mắt. “Phải không? Mày thật sự nghĩ như vậy? Vậy nó so với ta tưởng tượng
còn lợi hại hơn, có thể giấu diếm được tiền bối như mày.” Giọng nói kia vẫn như
cũ từ bốn phía tường truyền đến.
“Nó mặc kệ công việc, cả ngày
chơi đùa với phụ nữ, còn có thể làm gì?”
“Ngu ngốc! Đừng quá xem
thường nó, hiện tại không trừ bỏ nó, tương lai nó sẽ là đối thủ đáng sợ.”
“Nhưng...”
“Nó chết đi, mày mới có ngày
thái bình, hiểu không?”
Khang Chính Thời im lặng không
nói. Hắn thật sự giết Kha Bá Ấp sao?
Từ biết được quan hệ của mình
cùng Kha gia, hắn từng thề trả thù, nhưng, Kha lão đột nhiên qua đời lại khiến
hắn giật mình nhận ra trong mười năm hắn được Kha lão tài bồi đã có một loại
tình cảm quấn quýt với ông, thật sự là do máu mủ tình thâm sao?
Hắn luôn miệng nói với bản
thân lão già này chết quá dễ dàng, nhưng sâu trong nội tâm hắn so với ai khác
đều khổ sở hơn, cũng bởi vậy, hắn cũng không thật sự định đối phó Kha Bá Ấp,
chỉ thầm nghĩ cho cuộc sống quá sung sướng cùa nó một chút giáo huấn, dọa nó,
như thế mà thôi. Nhưng sau này mọi chuyện phát triển đến mức hắn không còn nắm
giữ được nữa, bởi vì tên kia đột nhiên xuất hiện...
“Ta muốn nghỉ ngơi, nếu ta
đoán đúng, Kha Bá Ấp sau khi lành vết thương sẽ đến tìm mày, đến lúc đó nhớ
đánh thức ta.” Giọng nói kia dần dần biến mất.
Khang Chính Thời ngồi phịch
trên sô pha, mắt chậm rãi mở ra, nhìn trần nhà, tay chân hư thoát vô lực khiến
hắn rất lâu mới đứng lên được.
Đạt Đạt cuối cùng cũng thấy
Khang Chính Thời, nó sợ hãi nhìn thân hình tiều tụy của Khang Chính Thời, sợ
tới mức ngay cả thân thể cũng không động đậy. Nhưng đúng lúc này, Khang Chính
Thời đột nhiên xoay người, nhìn thẳng chỗ nó trốn, thân thể suy yếu phút chốc
trở nên linh hoạt, hắn xông đến cửa sổ, kéo rèm cửa, đẩy cửa kính ra, trên mặt
nở nụ cười lạnh.
“Oh! Nhìn xem ai tới thăm ta
kìa, thì ra là mày, một đứa nhỏ chạy sai thời không.” Hắn đi ra ban công. Đạt
Đạt run lên, sợ đến nói không ra lời.
“Là mày đúng không? Là mày
nhiều chuyện tìm đến ả kia đúng không? Mày muốn gì? Cứu Kha Bá Ấp? Hừ, mày thật
sự thích hắn như vậy, muốn hắn làm ba mày?” Khang Chính Thời thay đổi bộ dáng
lão luyện lúc bình thường, ánh mắt trở nên biến hóa kỳ lạ khó dò. “Ngươi...
Ngươi... Ngươi là ác ma...” Đạt Đạt vừa nói vừa lui về phía sau, thân thể chậm
rãi bay lên không.
“Thực đáng tiếc, chỉ sợ mày
phải thất vọng rồi, bởi vì Kha Bá Ấp sẽ chết ngay thôi, nó không có cơ hội sinh
ra đời sau đâu, mà mày... để ta thiêu hủy luôn linh hồn của mày đi!” Hắn vươn
tay, một ngọn lửa dấy lên trong tay hắn. “Đừng!” Đạt Đạt xoay người muốn chạy
trốn, nhưng mới nghiêng người, toàn thân đã bị một vòng lửa vây khốn, thân thể
nó bị đốt nóng cháy, nhịn không được la to: “Buông! Đau quá! Đau quá!”
“Dù sao Kha Bá Ấp cùng ả họ
Lãnh sớm hay muộn cũng phải chết, mà một trong hai người bọn họ chết đi thì mày
đều không sống được, cho nên ta có lòng tốt đưa mày đi trước, mày cứ kiên nhẫn
chờ đợi, ba mẹ mày rất nhanh sẽ đi tìm mày.” Khang Chính Thời nhếch miệng cười
to. “Không! Ta không muốn vậy! Ba! Mẹ! Cứu con!” Đạt Đạt khóc kêu lên.
“Đừng như vậy!” Một giọng nói
khác từ miệng Khang Chính Thời la lên, ngăn hắn đối phó Đạt Đạt. “Mày lại làm
loạn!” Khang Chính Thời lại dùng một giọng khác cực âm trầm cả giận nói.
“Anh nói muốn nghỉ ngơi, tỉnh
lại làm gì?” Khang Chính Thời tựa