
Chương 1
Đỉnh lầu hai câu lạc bộ linh lực là phòng nghỉ của các
hội viên, cũng là trung tâm linh lực, bọn họ gọi nó là “tổng bộ”. Trong căn
phòng xung quanh bốn phía cùng trần nhà đều là kính thủy tinh này, ba hội viên
đang ngồi ở những vị trí bọn họ yêu thích nhất, “Truy Mộng” Huyễn Dạ
Thần Hành trong quầy bar pha
rượu; “Thần Toán” Tước Lợi Nhi dựa trên bàn chơi bói bài xì phé gần đây cô rất
thích; “Ngân Tuyết” Lãnh Quan vẫn là dáng vẻ già dặn, ngồi trên sô pha đơn
không nói một lời, cô cho dù cả đêm cũng không mở miệng, hai người khác cũng
không bất ngờ, bởi vì mọi người đối với việc cô trầm mặc đã sớm tập mãi thành
quen.
“Lôi Xiết tên nhóc này thật
sự tìm được ý trung nhân, chuyện này quả thực khiến người ta khó có thể tưởng
tượng.” Người Huyễn Dạ Thần Hành đang lải nhải chính là hội viên duy nhất vắng
họp “Tia Chớp”.
Lôi Xiết danh hiệu Tia Chớp
gần đây phá lệ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, lại còn mang theo người yêu An Dĩ
Nhạc nghỉ phép, việc này đối với ba người trước mắt còn cô đơn ở đây kích thích
không nhỏ, bởi vì xét theo tính tình, Lôi Xiết đối với phụ nữ không có một chút
hảo cảm làm sao có thể là hội viên đầu tiên của câu lạc bộ linh lực “tử hội”
chứ?
Thế giới này càng lúc càng
không có đạo lý!
“Đây là trừng phạt của thượng
đế.” Tước Lợi Nhi cắn môi dưới cười trộm. Mái tóc theo sự di chuyển của đầu mà
rũ xuống bên vai phát ra vầng sáng nhu hòa.
“Sao lại nói thế?” Huyễn Dạ
Thần Hành nhìn cô.
“Người càng không tin tà càng
dễ dàng trúng tà.” Tước Lợi Nhi nói rất huyền bí, mười phần giống thầy tướng số
tiên đoán.
“Vậy sao không nói là báo
ứng?” Huyễn Dạ Thần Hành buồn cười, trên mặt rõ ràng đều là trêu tức.
“Cũng có thể nói như vậy nha!
Lôi Xiết kia hận phụ nữ hận đến rối tinh rối mù, kết quả còn không phải là bị
đồng bào phụ nữ chúng ta anh dũng chinh phục sao!” Tước Lợi Nhi cùng cười.
“Đó là cậu ta không đủ kiên
định, giống anh đây, tuyệt đối sẽ không bị sinh vật bậc thấp thu phục.” Huyễn Dạ
Thần Hành cố ý chọc tức cô.
“Sinh vật bậc thấp? Nghe kìa,
Lãnh Quan, Huyễn Dạ nói chúng ta là sinh vật bậc thấp a! Cũng không ngẫm lại
xem anh chẳng phải là một sinh vật bậc cực thấp do một sinh vật bậc thấp sinh
ra sao!” Tước Lợi Nhi lập tức phản bác, cũng gièm pha mưu đồ kích thích Lãnh
Quan ở phía sau không nói một lời cùng chung mối thù.
Lãnh Quan quăng một ánh mắt
giễu cợt, không có ý định gia nhập chiến cuộc. Cô lạnh lùng am hiểu nhất chính
là tránh xa xem hổ đấu.
“Chờ tương lai anh bị người
phụ nữ nào đó giải quyết, em nhất định sẽ nhớ chế nhạo anh!” Tước Lợi Nhi hừ
một tiếng, lại tiếp tục chơi xì phé của cô.
“Bình thường đều anh ‘giải
quyết’ phụ nữ, Tước Lợi Nhi.” Huyễn Dạ Thần Hành trong lời có ý.
“Xí! Anh là đồ sắc nam!” Tước
Lợi Nhi làm sao có thể nghe không ra anh một lời hai ý.“Vì sao tính tình anh
cùng Lôi Xiết không thể trung hòa một chút? Hai người căn bản là hai cực, một
rất lạnh lùng, một lại rất tùy tiện.”
“Anh là hiền hòa, không phải
tùy tiện.” Huyễn Dạ Thần Hành chỉ ra chỗ sai nói.
“Đều giống nhau, quá hiền hòa
chính là tùy tiện, cũng gọi là không có cá tính.” Tước Lợi Nhi cố ý nói móc
anh.
“Thích phụ nữ cũng không có
gì không tốt, ít nhất anh còn biết tôn trọng phụ nữ.”
“Oh? Tôn trọng? Vừa rồi là ai
nói phụ nữ là sinh vật bậc thấp?” Cô nhíu mày, bắt lấy lỗi trong lời anh nói.
Huyễn Dạ Thần Hành bỗng nhiên
nở nụ cười. Người không quen mới gặp Tước Lợi Nhi nhất định sẽ bị vẻ ngoài
thanh thuần vô tà của cô lừa, không biết cô đa mưu túc trí lời lẽ sắc bén ngay
cả đà ông cũng cảm thấy không bằng.
“Thật thú vị, em có phát hiện
lòng người thật sự so với bề ngoài còn phức tạp hơn hay không? Như bốn người
chúng ta, Lôi Xiết nhìn như tuyệt tình lạnh lùng cứng rắn, trên thực tế nội tâm
so với ai khác đều yếu ớt hơn; Còn em, bề ngoài hồn nhiên ngây thơ, nhưng phản
ứng so với ai khác đều nhanh hơn, không cẩn thận bị em bắt lấy nhược điểm liền
xong rồi.” Anh uống một ngụm rượu phân tích nói.
“Mà anh chính là người đàn
ông trong ngoài không đồng nhất không hơn không kém! Đúng không? Lãnh Quan.”
Tước Lợi Nhi thuận miệng nói tiếp.
“Không sai.” Lãnh Quan rốt
cục cũng mở miệng. Cô nói không nhiều lắm, nhưng đừng nói là cô hiền lành, trí
tuệ thông minh của cô tuyệt không dưới Tước Lợi Nhi, hơn nữa cô còn có tiếng
nói gợi cảm hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài, có chút khàn khàn trầm thấp
thường khiến người ta nghĩ đến giai điệu mê người của đàn cello.
Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ nhàng
cười, phong thái nho nhã luôn làm cho người ta nghĩ đến anh ta rất thiện lương,
nhưng mà, Tước Lợi Nhi biết anh ta là người thâm tàng bất lộ nhất trong bốn
người, anh ta lợi hại nhất chính là thái độ thân thiết lừa lòng người khác,
nhưng chuyện có liên quan đến bản thân lại không bao giờ đề cập tới, vui buồn
hơn giận không hiện ra mặt, trên mặt anh ta vĩnh viễn đều là nụ cười nhìn không
thấu.
“Thẳng thắn mà nói, người
thật sự trong ngoài không đồng nhất hẳn là Lãnh Quan mới đúng.” Huyễn Dạ Thần
Hành đem mục tiêu chuyển sang Lãnh Quan.
“Oh? Mờ