
i giải thích.” Nghe
nói tới mình, Lãnh Quan chủ động gia nhập cuộc nói chuyện.
“Bề ngoài như băng, nội tâm
như lửa, mặt lạnh tim nóng tiêu chuẩn.”
“Tôi sao?” Lãnh Quan hỏi nhìn
Tước Lợi Nhi.
“Huyễn Dạ hình dung rất khá,
tuy rằng chị làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng, nhưng em biết chị lòng
mềm nhất.” Tước Lợi Nhi rất thân quen với cô, đối với cá tính cô vô cùng hiểu,
Lãnh Quan chỉ không thích nói chuyện mà thôi, mà người ta quen dùng nói chuyện
phiếm để tăng hiểu biết thường thích coi trầm mặc là lạnh lùng, Lãnh Quan không
thích nói cười vừa vặn phù hợp hình tượng như vậy.
“Tùy mọi người nói, dù sao
hình dung này đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.” Cô cười nhẹ, cũng
quen bị người ta tùy tiện bình phẩm rồi.
Tước Lợi Nhi cùng Huyễn Dạ
Thần Hành nhìn nhau, đây là Ngân Tuyết, vĩnh viễn là dáng vẻ vững vàng “không
có cảm xúc”.
“Được rồi, không nói chuyện
tính tình, thừa dịp hôm nay rảnh, em giúp hai người tính xem gần đây vận số như
thế nào.” Tước Lợi Nhi đột nhiên tâm huyết dâng trào, đem bài đánh tan, một lần
nữa tẩy bài.
“Bói toán? Bằng công lực nửa
vời của em?” Huyễn Dạ Thần Hành không dám khen tặng.
“Hắc, đừng quên danh hiệu của
em là Thần Toán a!” Tước Lợi Nhi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên lớn tiếng nói.
“Làm trò, chuyên tâm nghiên
cứu ‘tính nhẩm’ cùng ‘đọc nhanh’ của em đi, đừng vượt quá sức mình mà làm gì.”
Huyễn Dạ Thần Hành bĩu môi, đi đến một bên.
“Hừ! Đồ đáng ghét. Lãnh Quan,
đến, em giúp chị tính xem.” Cô chuyển hướng Lãnh Quan. Các cô tình cảm sâu đậm,
Lãnh Quan nhất định sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, Lãnh Quan không
nói gì, ngồi đối diện cô cho cô bói.
Huyễn Dạ Thần Hành mở to mắt,
anh thật sự rất khó tưởng tượng Lãnh Quan lạnh như băng, ít nói nhưng lại cùng
Tước Lợi Nhi hoạt bát hiếu động kết thành bạn bè, đại khái chắc là cái gọi bổ
sung đây.
Tước Lợi Nhi xếp một bàn đầy
bài, hỏi đông hỏi tây, sau đó lại chuyển qua chuyển lại, rất có dáng vẻ thay
người chỉ điểm bến mê.
Nhưng mà, khi cô mở ra lá bài
trọng yếu, cô vốn đang vui vẻ liền hơi thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm lá bài
trong tay, cô lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Quan, muốn nói lại thôi.
“Như thế nào?” Lãnh Quan cảm
thấy khác thường, nhẹ giọng hỏi.
“Lá này không tốt, em xem lại
lần nữa.” Tước Lợi Nhi cau mày, coi một lần rồi lại một lần.
Lãnh Quan đè tay cô lại, thản
nhiên nói: “Quên đi, chị không tin cái này.”
“Tin hay không cũng được,
nhưng chị đêm nay đừng tiếp nhận án tử gì.” Tước Lợi Nhi biết mình mặc dù không
thể xưng là cao thủ bói toán, nhưng cô đối với là bài có liên quan với Lãnh
Quan ở trước mắt lại cảm thấy kinh hãi.
“Vì sao?” Huyễn Dạ Thần Hành
thong thả đi qua hỏi.
“Chỉ là đừng tiếp thôi!” Tước
Lợi Nhi cúi đầu, vẻ mặt như gặp nạn.
“Đem bài em bói được nói ra
nghe một chút.” Huyễn Dạ Thần Hành nói.
“Là lá bài vừa kỳ lạ lại nguy
hiểm.” Tước Lợi Nhi đem bài quăng lên trên bàn, không còn chút hưng trí.
“Rất kỳ lạ? Rất nguy hiểm?”
Lãnh Quan không chút nào để ý.
“Yêu cùng chết đồng thời hiện
ra, nói rõ một chút, chính là vì yêu mà chết.” Tước Lợi Nhi có chút sầu não,
lúc này cô thật hy vọng mình coi không chính xác.
“Yêu? Em tính sai rồi, Tước
Lợi Nhi, con người của chị sao có thể có liên quan với yêu?” Lãnh Quan cơ hồ
muốn bật cười.
“Nhưng lá bài này...” Tước
Lợi Nhi muốn giải thích.
“Nếu dựa vào mấy lá bài liền
có thể quyết định tương lai, con người sống còn có ý nghĩa gì?” Huyễn Dạ Thần
Hành nhẹ nhàng bâng quơ muốn hóa giải bất an của cô.
“Nhưng em từng dùng bài này
giúp Lôi Xiết tính qua, một lần liền coi ra anh ấy hồng loan tinh động, rất
chuẩn a!”
“Vậy có thể chỉ là trùng
hợp.” Lãnh Quan vỗ vỗ vai cô, tuyệt không quan tâm.
“Nhưng...” Tước Lợi Nhi còn
muốn nói gì, đã bị tiếng nhạc cắt ngang.
Có khách tới cửa. Tiếng nhạc
kia là chuông cửa của câu lạc bộ linh lực, bài đó có tên là khúc danh đúng là
“bản giao hưởng số phận” của Beethoven.
Tước Lợi Nhi càng ngồi khó
yên, sẽ là khách nào tới cửa đây?
Đột nhiên, trên máy tính nối
với màn hình dưới lầu hiện ra danh hiệu bốn người, vậy là khách đang lựa chọn
ai sẽ giúp chấp hành nhiệm vụ.
Một hồi lâu, “Ngân Tuyết” đèn
sáng lên, khiến Tước Lợi Nhi giật bắn người, đây không phải trùng với điềm báo
sao?
“Không! Lãnh Quan, hôm nay
chị tuyệt đối không được tiếp án tử này!” Cô có dự cảm không tốt.
“Tước Lợi Nhi, bình tĩnh một
chút, chị ngay cả nội dung ủy thác là gì cũng chưa biết.” Lãnh Quan không rõ
lắm cô bé đang sợ cái gì.
“Đáp ứng em, mặc kệ nội dung
là gì, đều đừng tiếp!” Tước Lợi Nhi lại cảnh cáo.
“Như vậy không phù hợp quy
định, Tước Lợi Nhi.” Lãnh Quan nói xong liền đi ra cửa, muốn đi gặp người ủy
thác dưới lầu.
“Lãnh Quan...” Tước Lợi Nhi
mới bước ra một bước đã bị Huyễn Dạ Thần Hành giữ chặt.
“Đây là công việc của chúng
ta, Tước Lợi Nhi.” Anh nhắc cô. Một khi được chọn, nếu không có nguyên nhân đặc
biệt, không cho phép thay đổi người.
Tước Lợi Nhi quay đầu nhìn
bài rơi vãi trên bàn, trong đó hiện ra lá quỷ bài đại biểu tử thần khiến người
ta sợ hãi, tâm tình