
của cô liền dần dần rơi xuống đáy cốc.
Cô thật không nên bói ra lá
bài quỷ dị này! Không nên...
Đi đến dưới lầu, Lãnh Quan
bất ngờ thấy trong đại sảnh rộng rãi một bé trai ôm gấu Teddy trong tay.
Gương mặt thanh tú, đáng yêu,
có vẻ trưởng thành sớm lại thông minh, bé trai thoạt nhìn ước chừng bảy tuổi,
đứng một mình, không có chút lo lắng hoang mang.
Nó là người ủy thác? Cô trong
lòng buồn bực, mắt liếc nhìn quản lí.
Quản lú gật đầu với cô, khẳng
định nghi hoặc của cô.
“Nội dung.” Cô hỏi.
“Nó chưa nói, nó vừa vào cửa
trước hết đã chỉ định cô.” Quản lí nhún nhún vai, đối với trường hợp đặc biệt
này cũng cảm thấy khó hiểu.
Lãnh Quan đi đến trước mặt bé
trai, chậm rãi ngồi xuống.“Cháu muốn mua hy vọng gì?”
Bé trai nhìn cô, trong mắt
đen láy có một chút vui sướng khó có thể phát hiện.
“Người chính là Ngân Tuyết? Là Ngân Tuyết tên Lãnh
Quan?” Nó thông minh nhìn kĩ cô.
“Phải.” Nó làm sao có thể biết tên cô? Trên máy tính cũng không có hiện ra
tên thật của cô.
“Như vậy, xin người cứu ba con.” Nó bỗng giữ chặt tay cô.
“Ba cháu?” Lãnh Quan kinh ngạc nghe “hy vọng” của nó, vừa sợ khi cảm giác
được lòng bàn tay nhỏ của nó còn lạnh hơn tay cô.
“Đúng vậy, ba con sẽ gặp nguy hiểm! Nếu ba chết, con liền sống không được!”
Bé trai cầu xin nói.
“Nguy hiểm? Cái gì nguy hiểm?”
“Bị giết! Có người muốn giết ba con...”
“Cháu xác định?” Cô nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên. Cho nên con mới đến nơi này tìm mọi người giúp đỡ.” Nó ngẩng
khuôn mặt nhỏ nhắn, phiền não nói.
“Đợi chút, cháu làm sao có thể biết chỗ này?” Lãnh Quan phát giác bé trai
thoạt nhìn rất quen, nhưng cô nghĩ không ra từng gặp qua khuôn mặt tương tự ở
nơi nào.
“Con nghe người ta nói. Câu lạc bộ linh lực bán mọi hy vọng, không phải
sao?” Nó ôm gấu Teddy trong tay, nhìn thẳng cô.
“Ừm. Vì sao cháu vừa vào cửa liền chọn ta?” Bé trai này lại tìm được đường
vào câu lạc bộ linh lực, trong lòng Lãnh Quan có loại cảm giác quái dị nói
không nên lời.
“Bởi vì con thích danh hiệu của người.” Nó nở nụ cười, khóe miệng có hai
lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
“Danh hiệu của ta?”
“Đúng vậy! ‘Ngân Tuyết’ nghe qua có cảm giác thuần khiết thanh tịnh, giống
như trước mắt sẽ xuất hiện một mảnh bông tuyết màu bạc, lấp lánh.”
Cô đứng lên, không nghiên cứu đến sự lãng mạn trẻ con của nó, “Nói hy vọng
của cháu đi, cháu muốn ta làm gì?”
“Ba con sẽ có ba lần nguy hiểm trí mạng, xin người thay ba loại bỏ những
nguy hiểm này là được.” Nó nghiêm túc nói.
“Sao cháu biết ba cháu có ba lần nguy hiểm?” Không hợp logic, trừ phi nó có
năng lực tiên tri.
“Con biết mà.”
“Nếu biết, vì sao cháu không cảnh báo trước cho cha?”
“Ba con căn bản không nghe lời con nói.” Nó nản lòng cúi đầu.
Nó nói những lời này nghe qua có chút sơ hở, nhưng Lãnh Quan lại nói không
ra có vấn đề chỗ nào.
“Người... Rốt cuộc có giúp con hay không?” Bé trai học người lớn nhíu nhíu
mày.
“Mua hy vọng phải có tiền, bạn nhỏ à.” Cô nhìn nó.
“Com biết, hiện tại trong sổ tiết kiệm của con có một trăm vạn nguyên, có
đủ hay không!” Bé trai nghiêm túc gật đầu.
“Sao cháu có nhiều tiền như vậy?” Cô hoài nghi hỏi. Đứa bé bảy tuổi làm sao
có thể có nhiều tiền gởi ngân hàng như vậy?
“Ba cho con. Nếu người có thể cứu ba con, người muốn vĩ khoản là gì ba con
nhất định sẽ trả được.” Bé trai dường như đối với quy định của câu lạc bộ linh
lực hiểu rất rõ ràng.
“Oh?” Lãnh Quan giật mình, cô phát giác đứa nhỏ này hẳn là không chỉ bảy
tuổi, xem cách nó nói chuyện, trưởng thành sớm kinh người.
“Thế nào? Người chịu tiếp chứ?” Bé trai dùng ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Lãnh Quan nhìn quản lí, nghĩ đến lời Tước Lợi Nhi nói, trong lòng khó tránh
khỏi đối với án tử đêm nay có chút không muốn nhận, nhưng mà, nhìn bé trai
trước mắt vẻ mặt khẩn cầu, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng cô nói: “Vậy một trăm vạn, về phần vĩ khoản,
ta hy vọng cháu hoặc ba cháu có thể trả được thứ ta muốn.”
“A! Không thành vấn đề!” Bé
trai vui mừng nhảy dựng lên.
“Đem tư liệu của ba cháu nói
cho ta biết.” Cô không phủ nhận, bé trai này tuy rằng tới đột ngột, nhưng cô
đối với nó có hảo cảm khó hiểu. Thật là kỳ quái.
Bé trai nói ra một chuỗi dài
tư liệu, sau đó uống hết một ly lớn sôcôla sữa quản lý pha cho nó, liền kiên
trì một mình về nhà.
“Thật sự không cần ta đưa
cháu?” Lãnh Quan không yên tâm, câu lạc bộ linh lực cũng không phải nơi có thể
đi về tự nhiên.
“Không cần ngày mai gặp!” Bé
trai ôm lấy gấu Teddy của nó, vẫy vẫy tay với cô cùng quản lí, bình thản rời
khỏi câu lạc bộ linh lực.
Nó... có chút không tầm
thường.
Lãnh Quan yên lặng nhìn bóng
dáng nho nhỏ của bé biến mất ngoài cửa lớn, trong lòng bỗng nhiên lâm vào một
loại cảm xúc hỗn độn, cô không thể nói rõ đó là vui hay buồn, chỉ cảm thấy lần
đầu tiên mình bị khách tới cửa làm rối loạn, đây thật sự là một hiện tượng quỷ
dị làm người ta hoang mang.
“Phải cẩn thận.” Quản lí nãy
giờ vẫn không nói gì bật ra những lời này.
Lãnh Quan quay đầu nhìn ông,
mi nhíu chặt. Ngay cả quản lí cũng ngoại lệ cảnh cáo cô, nh