
có một ít sở thích không giống với những nam nhân bình
thường.
Chỉ trong chớp mắt, nha hoàn mang đến bằng chứng tượng trưng trinh tiết của tân nương, được trịnh trọng bỏ vào hộp có kiểu dánh xinh xắn giao cho
Ứng Trị.
Xe ngựa lại tiếp tục di chuyển theo hướng hoàng cung, Ta nhìn đến chiếc
hộp đang cần trong tay vừa được hạ nhận đưa đến rồi lại liếc qua xem
nàng, ta thấy nàng đang thẹn thùng làm tâm tình ta càng vui sung sướng.
Đổng Phi Hà âm thầm thề, hắn nếu dám mang lạc hồng ra giễu cợt nàng, nàng sẽ không nghĩ đến lễ phép cũng không cần phải cố gắng kiềm chế tâm
trạng mà sẽ trực tiếp liều mạng cùng hắn.
Ứng Trị chỉ đăm chiêu nhìn nàng, không nói những câu chọc người oán hận như lại dùng ánh mắt thương yêu thâm trầm nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy
thật phiền chán như chỉ có thể nhẫn nại im lặng.
Hiện tại có vô luận như thế nào, nàng cũng đã trở thành người của hắn, trừ
khi nếu trước kia nàng phản kháng bỏ trốn đào hôn mới thoát được hắn,
mà nàng thì không làm được điều ấy, nàng không muốn phụ mẫu lại buồn
lòng vì nàng, nên nàng đành phải chấp nhận vận mệnh…Không biết cuộc
sống của nàng sau cuộc hôn nhân này sẽ như thế nào?…Có lẽ sẽ rất khó
vượt qua…Haiz!…
Như sau hôm nhân một ngày, Nàng đột nhiên phát hiện, đối với hoàn cảnh hiện tại cũng không có gì xấu so với ý nghĩ trước kia của nàng. Đối với tình hình trước mắt sẽ không làm cho song thân lo lắng phiền não, càng không sợ thành viên nhà chồng không thích nàng, thậm chí đối với sự ân ái của Ứng Trị ……Mà Nàng cũng không bị thương tâm nhiều ── Thì ra cùng một
người mình không thương ở cùng một chỗ cũng không có gì đáng sợ như
những suy nghĩ trước kia của nàng, ngược lại còn cảm thấy thật thoải
mái.
Nàng không tự giác liếc mắt nhìn Ứng Trị, nói với chính lòng mình cần phải
làm một thê tử đoan trang cần phải giữ đúng thể diện một vị Vương phi và cần phải giữ thể diện cho hắn!
Nàng sẽ không làm cho hắn mất mặt, nhưng bắt nàng yêu say đắm hắn ── Thực thật có lỗi, nàng không làm được!
Vào cung, tiến đến thỉnh an qua Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng hậu…… Nàng ôn nhu ngoan ngoãn luôn đứng bên cạnh Ứng Trị, nàng thấy hắn ở trước mặt trưởng bối cũng không biểu hiện có một chút cung kính lễ phép, Ứng Trị
tùy ý giống như hắn mới chính là chủ nhân của hoàng cung, nàng không
khỏi nhìn hành động cữ chỉ của hắn mà trong lòng thở dài.
Chỉ hàn huyên vài câu, những vị trưởng bối của hắn hiển nhiên cũng không
muốn cùng hắn ở chung lâu nên cũng lần lượt rời đi, tuy nói vài câu như
nàng thu nhận không ít lễ vật, chuyến đi này xem ra nàng có thu hoạch
khá khá.
Tiếp theo nàng lại cũng Ứng Trị và Vinh Phi đi đến thẩm cung của Vinh Phi
mới đến nửa đường thì từ xa xa phía trước thấp thoáng một
dáng người đang chậm chậm bước đi tới.
Ứng Trị đứng ở giữa đường không nhúc nhích, nhìn về phương hướng trước đang có người tiến đến cất tiếng hô :
“Phía trước có phải hay không là Cửu đệ ? ”
Ứng Trị vừa cất tiến hô thì lập tức khiến cho người phía trước chú ý, nàng thấy người nọ liền nhảy giữa không trung, thân thể nhanh nhẹn xoay
chuyển tư thế, dùng tốc độ nhanh như tia chớp chạy biến mất thân ảnh.
“── Đệ.”…“Cửu đệ”
Hai chữ vừa nói xong đồng thời phía trước đã không thấy bóng người.
Vinh phi cước bộ từ từ chầm chậm tiến về phía trước liếc mắt nhìn Ứng Trị.
Nhìn đến hành động của người vừa vội bỏ chạy Phi Hà đã hiểu được lời đồn
trong truyền thuyết không phải chỉ để dọa người mà chính thực danh Tam
gia quả thật không sai vừa nghe đến danh đã sợ hãi cần đầu bỏ chảy lấy
người.
~*~
Khi đi đến thẩm cung của Vinh Phi, Vinh phi cho người hầu lui xuống, chỉ để lại đôi phu thê mới tân hôn cùng nàng.
“Cái này cho Nương kiểm nghiệm.”
Ứng Trị đem hộp có đựng lạc hồng để lên bàn. Nàng thấy thế, e lệ trừng mắt
nhìn Ứng Trị ── Loại chuyện này có thể im lặng giao ra là đươc, hắn lại
quang minh chính đại đưa ra còn nói rỏ trong hộp là gì, tệ hơn hắn còn
đưa trước mặt nàng nữa chứ…Hừ!…Hắn nghĩ đây là tác phẩm thi họa nổi
tiếng sao!
Vinh phi kiến thức rộng rãi, vừa thấy cũng biết bên trong là cái gì, xác
định con dâu thuần khiết, nàng cao hứng nhìn Phi Hà cười cười.
Nàng bắt đầu sợ hãi lạc hồng của nàng lại là đề tài bàn luận của mọi người
trong hoàng cung, trong thiện hạ, giống như tác phẩm thi họa mang ra
cho người thưởng thức.
“Phi hà, đây ta cho ngươi.” Vinh phi nhận thấy được con dâu cảm xúc phập
phồng lo sợ, nàng lấy ra rất nhiều lễ vật đã chuẩn bị trước giao cho
Đổng Phi Hà.
“Ứng Trị tính tình ngươi cũng hiểu biết, mong ngươi hãy cố gắng chiếu cố đến hắn, khuyên nhủ hắn về sau hạn chế gây chuyện.”
Nàng có bản lĩnh ảnh hưởng ngôn hành cử chỉ của Ứng Trị sao ? Nàng âm thầm khổ
nảo, nhìn kỹ lại dung mạo Vinh Phi nàng thấy Vinh Phi thật mềm mại đáng
yêu như sao Ứng Trị dung mạo anh tuấn lại không giống Vinh Phi
cũng không giống Hoàng Thượng…
“Làm sao vậy?” Vinh phi gặp con dâu nhìn chằm chằm chính mình, nàng tươi cười vỗ vỗ vai Phi Hà.
Nàng cảm thấy ngượng ngùng, lắc đầu với suy nghĩ vừa rồi.
Vinh phi vừa thấy liền đoán trúng vài phần.