
đùa thôi, tôi với anh ta không có gì
thật mà, anh nhất định phải tin tôi. Giờ tôi đang mang thai, nếu làm
chuyện đó nhất định sẽ bị sảy, lúc đó anh bồi thường được đâu, vì muốn
tốt cho anh và tôi thì tốt nhất là tôi ở đây."
Mình mà qua
đó không phải đưa dê vào miệng sói sao? Mình đâu có ngốc đến thế, trước
tiên phải làm cho Long Viêm Dạ bình tĩnh lại đã, bây giờ anh ta như tên
điên vậy. Mình nhất định không qua đó, nép mình vào gần cửa sổ, An Tiểu
Yêu rất sợ Long Viêm Dạ sẽ ăn mình sạch trơn. Nhìn nụ cười của Long Viêm Dạ làm cho An Tiểu Yêu run.
"Mang thai thì vẫn có thể làm mà ———"
Nói xong, Long Viêm Dạ liền leo lên giường, tiến tới trước mặt An Tiểu
Yêu. An Tiểu Yêu còn chưa đỉnh thần lại thì đã bị Long Viêm Dạ ôm vào
lòng. Trời ơi ——— cứu mạng ———
An Tiểu Yêu chỉ dám than trời trong bụng chứ không dám kêu lên thành tiếng, sợ lại chọc Long Viêm Dạ
nổi điên lên thì e rằng cái mạng nhỏ này muốn giữ cũng không được mất.
Trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên ba chữ xã hội đen, không phải cha mình
cũng là xã hội đen sao, nhưng Long Viêm Dạ còn kinh khủng hơn, An Tiểu
Yêu ghì chặt cổ Long Viêm. "Nè, nè, anh muốn làm gì? Có gì ta có thể từ
từ nói chuyện được không?"
"Không muốn nói."
"———"
Long Viêm Dạ đặt An Tiểu Yêu xuống giường thật cẩn thận, tay vuốt ve
khuôn mặt An Tiểu Yêu. "Đi theo anh đi, anh sẽ chăm sóc em. Chỉ cần em
ngoan ngoãn thì anh sẽ không bạc đãi em đâu."
"Khoan đã, chờ chút ———"
An Tiểu Yêu chống tay lên ngực Long Viêm Dạ không cho anh áp vào mặt
mình, cố gắng hít thở. Xong rồi, nếu mình bị anh ta ăn, không cam lòng
chút nào, mình cũng đâu muốn chọn anh ta đâu, trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên hình ảnh Long Quân An, ô ô ———
Quân An à, tôi phải hi
sinh thân mình rồi, cậu đừng ghét bỏ tôi nha. Nhìn An Tiểu Yêu lúc này
làm cho Long Viêm Dạ rất buồn cười, mặt An Tiểu Yêu lúc tươi cười, lúc
lại xị ra, không biết trong cái đầu nhỏ kia chứa cái gì nữa, Long Viêm
Dạ định nói gì đó nhưng thấy cơ thể An Tiểu Yêu cứng đơ, mắt nhắm thật
chặt.
"Được rồi, làm gì thì làm đi. Tôi chuẩn bị xong rồi, giống như bị qủy áp thôi."
Long Viêm Dạ suýt ngã lăn xuống đất, bị quỷ áp? Long Viêm Dạ không còn
chút hứng thú nào nữa, nhìn cách tạo hình của An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ
muốn biết cô nhóc này đang tính giở trò gì. "An Tiểu Yêu, em đang nghĩ gì thế hả ———"
Long Viêm Dạ ngồi bật dậy nhìn An Tiểu Yêu rồi hét lên hỏi. Cô nhóc này làm cho mình
không còn chút hào hứng nào nữa, Long Viêm Dạ nhìn An Tiểu Yêu nằm trên
giường thì trong đầu chợt hiện lên một hình bóng xinh đẹp khác. Long
Viêm Dạ vội vàng ném hình ảnh An An ra khỏi đầu, ánh mắt tà mị nhìn
khuôn mặt An Tiểu Yêu, rõ ràng khuôn mặt lẫn khí chất không giống nhau
nhưng sao lại làm mình liên tưởng đến An An.
"Nè, anh, anh không làm thật chứ? !"
Sau khi bị Long Viêm Dạ quát lớn làm tai An Tiểu Yêu ong ong nên cô
phải hỏi lại cho chắc. Khó khăn lắm mới chuẩn bị tâm lý tốt thế mà anh
ta lại không làm gì, không có việc gì tự nhiên đi chọc mình, đã mình còn làm bộ không sợ chết mới tức cười chứ, thật là xấu hổ quá. Long Viêm Dạ hơi nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy tức nên hừ lạnh một tiếng.
"Không làm, anh không muốn làm quỷ."
"A, thật nha. Tốt quá đi ———"
An Tiểu Yêu vỗ tay hoan hô lại còn nhảy lên sung sướng. Thì ra đối phó
với Long Viêm Dạ không khó, thật là dễ nha! Nhưng anh ta cũng thật nhàn
rỗi, không có việc gì làm liền đi ra ngoài thuê phòng ở thật lãng phí,
đúng là tên phá của mà, An Tiểu Yêu nhìn Long Viêm Dạ bằng ánh mắt khinh thường, Tiểu Yêu vừa nhảy xuống giường liền bị Long Viêm Dạ kéo lại.
"Em định đi đâu?"
"Tắm. Không phải anh nói sẽ không làm sao, đã mất tiền đi thuê phòng này mà không dùng thì thật lãng phí nha.
Không được, tôi phải bật hết đèn lên nếu không thì lãng phí tiền lắm."
An Tiểu Yêu miệng nói tay làm, bật tất cả các đèn lên. Nhìn từ cửa sổ
ra bên ngoài, màn đêm đã che phủ mọi nơi, ánh đèn đường sáng thành một
dải dài nhìn thật đẹp, An Tiểu Yêu đứng ngây người nhìn cảnh thành phố
về đêm thật lung linh. Không biết Long Viêm Dạ đến đứng cạnh An Tiểu Yêu từ lúc nào, nhìn An Tiểu Yêu đang bị thu hút bởi cảnh đẹp bên ngoài, An Tiểu Yêu lúc này rất dịu dàng làm cho trái tim Long Viêm Dạ đập lỡ một
nhịp. "Nếu em sợ lãng phí thì tối nay chúng ta ở lại đây không về nữa."
Hơi thở ấm áp thổi vào cổ An Tiểu Yêu, An Tiểu Yêu không cần nghĩ liền
từ chối ngay lập tức. "Không cần làm thế, tôi không muốn ở cùng chỗ này
với anh đâu, ai biết được nhỡ đâu anh lên cơn liềm đem tôi ăn sạch thì
sao. Tôi tắm xong thì chúng ta về nhà ———"
"Tiểu Yêu, anh nói thật mà. Anh đảm bảo không đụng đến em, chắc chắn đấy."
"Nhưng tôi tin tưởng vào cảm giác của mình hơn."
An Tiểu Yêu nhất quyết từ chối lời đề nghị của Long Viêm Dạ, cô thay
dép đi vào phòng tắm. Long Viêm Dạ tựa vào thành giường suy nghĩ, nhìn
bóng dáng nhỏ nhắn đi vào phòng tắm, Long Viêm Dạ biết mình đã động
lòng, nhưng còn An An, anh chưa tìm thấy thì vẫn chưa cam lòng vì đó là
cô gái duy nhất không thích tiền. A —— a——
Tiếng thét của An Tiểu Yêu