
đời mình như vậy được, nên tôi đã gắng
gượng gọi điện thoại sang nhà hàng xóm cầu cứu.
Khi tôi nằm viện, Quốc An cũng có
đến thăm tôi. Thấy cảnh tôi vì anh mà tự tử, có lẽ cảm động, nên anh đã quay về
với tôi. Thực lòng mà nói, tôi không còn tìm lại được cảm giác ấm áp trong
lòng. Nhưng có anh ở nhà, tự nhiên tôi lại thấy vui sướng, hạnh phúc. Tôi biết
mình vẫn còn rất yêu anh, cũng bởi vì yêu anh tha thiết nên tôi đã tha thứ và
quên hết mọi lỗi lầm của anh.
Sau đó, nàng công chúa đáng yêu của
chúng tôi ra đời. Con bé chào đời mang lại niềm hạnh phúc cho cuộc hôn nhân
từng suýt đổ vỡ của chúng tôi. Đôi lúc, tôi còn thầm vui sướng vì mình đã sáng
suốt không bỏ đứa con này đi. Nếu không, e rằng sẽ chẳng bao giờ có thể níu kéo
lại được Quốc An. Nhưng hạnh phúc chỉ kéo dài thêm được vài tháng. Bỗng một
hôm, Quốc An nói, “Tuyết Nhi, mình ly hôn đi!” Tôi thực sự choáng váng, chẳng
phải chúng tôi đang sống rất vui vẻ đó sao? Tại sao lại phải ly hôn?
Quốc An cúi đầu nói, “Cô ấy về rồi”.
Khi ấy, tôi hiểu ngay “cô ấy” là ai. Hóa ra, cô bồ của anh đã từ Mỹ về. Hóa ra,
hơn nửa năm nay, Quốc An sống với tôi chính là để lấp đi khoảng trống “cô ấy”
đi Mỹ. Lại một lần nữa, tôi bị anh ta lừa dối.
Anh ta giải thích, “Không phải vậy,
anh muốn chờ cô ấy đi rồi dứt khoát luôn với cô ấy. Những ngày tháng qua, anh
về nhà là thật lòng muốn sống vui vẻ trọn đời với em, nhưng có quá nhiều chuyện
anh không thể tự mình quyết định được”. Khi ấy, tôi còn tâm trạng đâu mà nghe
những lời phân trần ấy của anh ta. Tôi những tưởng anh đã hồi tâm chuyển ý,
nhưng nào ngờ tất cả đều là dối trá. Những trắc trở và đau khổ của đời sống vợ
chồng đã khiến tôi trở nên mềm yếu. Tôi không thể nào chấp nhận được sự thực
này, tôi uống một đống thuốc ngủ, định chết quách cho rồi, may mà Quốc An phát
hiện kịp thời, đưa đến bệnh viện. Nằm trên giường bệnh, tôi tưởng chừng như thế
giới đã đến ngày tận thế. Nhưng tôi thật không cam lòng. Tôi mệt mỏi lê bước
đến gõ cửa tìm gặp lãnh đạo công ty anh, tìm cha mẹ anh những mong họ khuyên
bảo anh. Nhưng anh vẫn chỉ lạnh lùng nói, “Anh không thể tự mình quyết định
được”.
Đây là lý do của Quốc An sao? Chẳng
lẽ anh vứt bỏ tôi cũng là vì anh không thể tự mình quyết định được? Anh đã thế
thì chúng ta cùng chết, kiếp sau chúng ta lại là chồng là vợ của nhau vậy. Tôi
liền viện cớ mời anh đến nhà để bàn chuyện ly hôn và bỏ thuốc chuột vào nước
uống của chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều bị trúng độc. Thực ra cũng may, bữa đó
nhờ nhân viên thu tiền điện nước đến nhà thu tiền, chứ không thì chúng tôi đã
đưa nhau về suối vàng mất rồi.
Sau khi thoát khỏi bàn tay thần
chết, lẽ ra Quốc An phải hồi tâm suy nghĩ lại, nào ngờ anh lại còn mắng chửi
tôi, “Nếu có muốn chết thì cô hãy chết một mình đi, đừng kéo tôi chết theo, cô
nghĩ làm như vậy thì sẽ thay đổi được tất cả sao? Xem lại cô đi, người như vậy
mà cũng gọi là người có ăn có học à? Đàn bà đâu mà dữ dằn, đanh đá không chịu
được!” Câu nói này của anh phút chốc làm tôi tỉnh hẳn khỏi cơn mê, tôi liên tục
tự hỏi, cuộc hôn nhân này còn đáng để tôi phải đánh đổi cả mình mà níu kéo nữa
hay không? Một thằng đàn ông như thế, liệu có đáng để tôi yêu hay không? Tôi bình
tĩnh suy nghĩ mãi, và sau cùng quyết định ly hôn.
Nghĩ lại những chặng đường mấy năm
vừa qua, quả thật có quá nhiều đau khổ, không sao kể xiết. Đáng lý ra, ngay khi
bị Quốc An bỏ, tôi phải dứt khoát chia tay anh ta như lý trí mách bảo, tình yêu
đã chết, thì khổ sở níu kéo cuộc hôn nhân này làm gì? Người ta thường nói, khi
đời sống hôn nhân gặp khủng hoảng, hãy sống bằng lý trí, phải bảo vệ gia đình
mình. Tôi chính là người đàn bà ấy, sẵn sàng chết để bảo vệ cuộc hôn nhân của
mình. Nhưng thực tế không hẳn như thế, giữ được lòng tôn kính của con người còn
quan trọng hơn cả tình yêu, hơn cả hôn nhân. Tình yêu có thể chết nhưng mà lòng
tôn kính thì không thể chết được...
Thứ tư, ngày 28 tháng 3
Trời nắng
Đôi khi người ta cũng trở nên lười biếng, như tôi đây chẳng hạn. Ngồi duỗi dài
trên ghế sofa nghe tiếng điện thoại reo ở sau lưng mà tôi cũng chẳng buồn đưa
tay ra bắt máy. Cũng may Thành là người kiên nhẫn, chuông đổ mấy hồi nữa tôi
mới cầm máy lên. Thành là bạn học hồi phổ thông với tôi. Anh gọi điện nói sắp
cùng Đạt Minh tổ chức một buổi họp mặt lớp, mong tôi tham gia. Tôi đùa, “Cậu
cũng có khả năng đó sao?” Thành cười ha hả, “Cậu vẫn còn xem thường mình như
vậy ư, nói cho cậu biết nhé, mình bây giờ không phải là Thành như hồi còn học
phổ thông đâu nhé, cậu hãy đợi đấy”. Thành còn bảo sắp tới nếu tôi có thời gian
rảnh thì mời tôi tham gia vào ban tổ chức họp mặt lớp. Tôi đồng ý ngay, ngồi
không cũng chán, gặp gỡ bạn bè có khi lại làm cho tinh thần mình thoải mái hơn
lên. Sau cùng, tôi và Thành thống nhất là chiều tối hôm sau sẽ gặp nhau tại
quán trà ở gần công viên San Hô để cùng nhau thảo luận về vấn đề này.
Gác máy điện thoại, hình ảnh Thành
hồi còn đi học hiện ra trước mắt tôi. Thuở Thành rất nghèo, nhà có năm anh chị
em, cả nhà sống dựa vào đồng lư