
đói luôn.” Hình như biết sợ nên cuối cùng nó cũng ngậm
núm vú, bắt đầu uống sữa. Tên Chan Chan dán chặt mắt vào màn hình
laptop:
“Đằng ấy phải cầm bình sữa thật chặt để thằng
Khoai có kéo bình ra vô cũng không bị rớt bình. Phải làm nghiêng bình
sữa để núm vú cao su luôn đầy sữa. Nếu núm vú cao su xẹp xuống, bạn nên
xoay bình cho không khí lọt vào.”
“Rồi rồi, nói từng cái một thôi. Nghe không muốn kịp đây.”
Tôi hơi gắt đồng thời cố gắng làm theo chỉ dẫn trên mạng. Tay cầm chặt bình sữa. Hơi nghiêng để sữa chảy xuống đều. May là thằng nhóc này cũng dễ
chịu uống.
Được một lúc, thấy bé Khoai sắp uống hết sữa thì tôi quay qua hỏi: “Ở đó còn nói gì nữa?”
“Khi bé bú hết sữa, bạn hãy kéo bình ra khỏi miệng bé một cách dứt khoát.
Nếu bé vẫn muốn bú, hãy đưa ngón út của bạn vào miệng bé. Bé vẫn mút
mạnh thì có thể bé chưa bú đủ và muốn bú thêm. Đằng ấy kéo núm vú cao su nhẹ thôi.”
Tôi chậm rãi kéo bình ra. Thằng Khoai này khá
biết đều, miệng tự động nhả núm vú cao su. Uống no rồi và giờ thì mắt nó lim dim sắp ngủ. Tôi và Chan Chan thở phào. Kết thúc được màn khóc kinh thiên động địa của nó. Để bé Khoai ngủ trên ghế sofa, hai chúng tôi đi
nhanh vào nhà bếp coi món mì ra nông nỗi gì. Mở nấp ra thì eo ôi, mì nở
tè lè, nước cạn gần hết. Dù đói rã ruột nhưng tôi đành đun lại nước sôi, làm hai tô mì mới. Lần này vừa mới nhắc ấm nước sôi xuống là...
“Oa oa oa oa oa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Khỉ gió! Thằng kia làm gì cứ khóc hoài? Vừa nãy uống hết sữa là đã ngủ mà
sao giờ lại rống lên rồi. Đừng nói là nó đói nữa nha, chưa đến nửa tiếng mà trời. Tức thì, tôi cùng Chan Chan phóng lên phòng khách. Bé Khoai
đang quấy khóc ỏm tỏi. Nhanh chóng, Chan Chan vỗ vỗ vào người thằng bé
còn miệng không ngừng nói: “Nin đi! Nín đi nào!” Nhưng tình hình không
mấy sáng sủa. Nó còn khóc to hơn. Tức mình, tôi đến kéo cậu ta ra.
“Mau mau lên Google search tìm cách ru ngủ cho em bé!”
Tôi vừa ra lệnh cho Chan Chan vừa bế bé Khoai lên. Thằng này đúng là thích
hành xác người khác. Sau khi gõ lách cách liên hồi, Chan Chan liền lên
tiếng nói rõ to:
“Có vài cách đây: massage chân bằng tinh
dầu hạnh nhân, đung đưa qua lại, tắm trong bồn, âm nhạc nhẹ nhàng, địu
con, xe đẩy hoặc đổi chiến thuật nhưng chả chỉ là chiến thuật gì.”
“Không có tinh dầu hạnh nhân làm sao massage, thử cách đung đưa xem sao, cái này dễ.”
Tôi bế bé Khoai bằng hai tay khá vất vả bởi từ trước đến giờ chưa từng bế
em bé nhỏ như vậy. Nghe nói, ẵm trẻ sơ sinh cũng phải biết cách. Tôi đưa thằng bé qua lại nhẹ nhàng như đưa võng. Chốc chốc tôi còn ca lên khe
khẽ để ru ngủ nó. Tôi đung đưa gần rệu cả tay mà kết quả không mấy tốt
đẹp. Bé Khoai có lúc lim dim mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ nhưng rồi
lại tỉnh và khóc. Tai tôi muốn ong hết cả. Điên đến mức tôi muốn “ném”
nó xuống ghế cho xong mà không thể vì sẽ mang tội giết trẻ em. Tôi đành
chuyển qua phương án hai.
“Hay mở nhạc nhè nhẹ cho nó ngủ.”
Chan Chan quýnh quáng bấm đại một bài trong laptop. Nhạc cất lên. Chúa ơi!
Nhạc rock. Âm thanh hét vang chúa chát, nghe tưng tưng, xuyên thủng màng nhĩ. Khỏi nói, bé Khoai khóc thét do giật mình. Chan Chan hoảng hồn
chuyển bài. Kỳ này thì... Tờn tờn ò í e e. Mẹ cha ơi! Nhạc đám ma. Tên
cool boy này khùng điên ba trợn quá, bộ định trù tôi hay thằng bé chết
hả? Cái chất nhạc não nề nghe kinh dị mỹ ấy “góp phần” giúp tiếng khóc
của bé Khoai to thêm. Điên tiết, tôi gắt Chan Chan tắt nhạc đi. Tai tôi
không thể chịu nổi cùng lúc hai cuộc “chấn động” âm thanh đâu. Lùng bùng rồi. Nhạc tắt, thằng nhỏ vẫn cứ khóc ngon ơ.
“Trời ơi!” – Chan Chan vò đầu la lên rồi bước lại gần chỗ tôi đang bế bé Khoai –
“Im! Mày im chưa thằng quỷ! Khóc gì muốn lòi rốn! Im mau!”
“Doạ, nó càng khóc to cho xem.”
“Đằng ấy đưa đây! Để đằng này ru nó ngủ.”
Chan Chan luồng tay qua mau chóng đỡ lấy bé Khoai. Tôi nhăn mặt lắc đầu khi
thằng bé khóc thảm. Chan Chan áp sát mặt lại gần mặt nó, mắt mở trừng
trừng kiểu hù doạ:
“Im! Im! Im! Cắt cu giờ nha!”
Tôi định quát cho tên Chan Chan một trận vì cái câu thô bỉ đó thì chợt bé
Khoai đưa tay lên túm lấy vài sợi tóc mái của cậu ta, giật giật. Chan
Chan hình như đau lắm nên kêu lên:
“Ối đau! Thằng quỷ này nắm tóc đằng này rồi! Đằng ấy lại phụ gỡ ra mau!”
“Từ từ bình tĩnh, cậu đừng lắc đầu mạnh quá, nó kéo nữa cho xem.”
“Ừ nhưng... Đau!!!”
Chan Chan vừa la xong thì đột nhiên cả hai nghe tiếng cười của bé Khoai. Tôi nhìn qua thấy cái miệng chúm chím của thằng bé đang cười, lộ hai nướu
răng. Giờ mới để ý, từ lúc kéo tóc Chan Chan thì nó ngừng khóc rồi. Vậy
chắc bé cu này muốn chơi khăm cậu ta. Tinh ranh gớm. Bàn tay nhỏ xíu bỏ
dần mấy sợi tóc của Chan Chan ra, bé Khoai ngáp dài và nhắm mắt lại ngủ
ngon lành. Chà, trông mặt nó ngủ là thấy thương lại liền. Bao nhiêu tức
tối nãy giờ biến mất. Đặc biệt là tên Chan Chan. Ban nãy còn đòi cắt cu
con người ta mà nay lại khen:
“Nhìn vậy thấy nó đáng yêu đằng ấy nhỉ?”
Chấm dứt tiếng khóc la ầm ĩ của bé Khoai, tôi và Chan Chan trở lại vô bếp. Bụng sôi ùng ục.
Đổ nước sôi, bỏ thêm trứng ốp