
hị hẹn với bạn. Hồi trước còn đi học chị vẫn hay ghé quán này lắm. Còn em?”
“Em cũng chờ bạn. Bạn chị làm nghề gì?”
“Nghề ngỗng gì, tụi nó còn học lớp 12 kia kìa. Chị mới 18 mà. Em không biết hả?”
“À, chị Hồng Anh có nói mà em quên mất. Mới 18 tuổi đã có chồng có con chắc mệt lắm. Em cũng nghe chị Hồng Anh kể về việc chị mang thai ngoài ý muốn nên đành cưới sớm.”
Chị Trang thở dài. Đưa ly nước lên uống một hơi xong chị liền bắt đầu kể về quá khứ:
“Hồi đó 16 tuổi, suy nghĩ chưa chính chắn em ạ. Giờ nghĩ lại mới thấy mình đúng là dại khờ. Chị và anh Thông quen nhau trong một lần dự sinh nhật con bạn. Khi ấy, ảnh là sinh viên, trông chững chạc đàng hoàng lắm. Yêu nhau gần một năm thì ảnh bắt đầu đòi hỏi. Vì thương nên chị chiều theo. Cả hai quan hệ nhiều lần rồi đến đầu năm 12 chị mang thai. Anh Thông cũng chịu cưới chị. Cứ nghĩ cuộc sống vợ chồng dễ như mình tưởng nào ngờ... Có con, ảnh đột nhiên thay đổi tính tình. Lấy nhau rồi sinh đủ thứ chuyện nào tiền bạc mua sữa cho thằng nhỏ, nhà cửa ăn uống, chuyện học chuyện làm. Anh Thông thì được tiếp tục học, còn chị phải nghỉ ở nhà lo chăm con. Giờ thấy mấy đứa bạn hồn nhiên học hành mà chị ganh tỵ ghê luôn. Tụi nó thỉnh thoảng có ghé thăm chị, khuyên nhủ quay lại trường nhưng em ơi, người ta biết mình còn nhỏ mà quan hệ yêu đương để dính bầu, mặt mũi đâu nữa chứ. Nhiều lúc chị nghĩ, hay cứ chờ thằng nhỏ khoẻ khoẻ thì mình đi học lại nhưng rồi cũng thôi. Xấu hổ lắm! Mà chỉ vì lo tiền sữa cho cháu, cha mẹ chị chẳng còn nhiêu tiền. Mẹ chồng và anh Thông cũng bảo chị làm mẹ rồi còn học hành gì. Lắm khi muốn bỏ hết mọi thứ đi đâu thật xa làm lại cuộc đời cho xong...”
Lắng nghe chị Trang kể chuyện ngày xưa mà tôi nản, chỉ biết giấu tiếng thở dài. Giờ tôi có khuyên gì cũng đâu ích lợi. Những lúc thế này thì lời nói trở nên vô nghĩa, đâu tát cạn được nỗi buồn và càng không giúp người ta thoát khỏi bế tắc đang bủa vây.
“Em hiểu rồi.” – Tự dưng tôi buột miệng nói duy nhất ba từ.
Tôi thấy chị Trang nhìn mình không chớp mắt. Tiếp theo, chị nắm tay tôi mỉm cười:
“Cám ơn em. Nãy giờ toàn nói chuyện của chị thôi. Chuyện em và Chan Chan là sao vậy?”
“Dạ, em thì khác chị nhiều lắm. Em với Chan Chan không có yêu nhau gì cả, còn ghét nhau nữa là đằng khác. Chỉ vì uống nhầm rượu nho nên hai đứa quan hệ. Sau đó em dính bầu và giờ thì phải về nhà cậu ta làm dâu. Em mới 17 tuổi mà sắp làm mẹ.”
“Trời! Trớ trêu vậy? Hai đứa uống rượu chi để cho khổ thế?”
“Bọn em đâu có biết đó là rượu. Lúc phát hiện ra thì đã quá trễ. Em không dám phá thai.”
“Ừ, đừng phá. Dù gì đứa bé cũng là máu mủ của em, thất đức lắm. Với phá thai rất nguy hiểm, báo chí mạng mùng nói hoài vụ này. Giờ nhiều đứa cỡ em làm mẹ rồi. Nhưng, em đang mang thai mà vẫn đi học sao? Can đảm thế? Không sợ người ta dị nghị à?”
“Bụng em xẹp lép, đố ai biết đang mang thai. Em định học hết năm nay rồi chờ sinh con.”
Chị Trang gật đầu. Tiếp, tôi và chị ấy im lặng, không ai nói gì nữa. Bên ngoài, trời đổ mưa lúc nào chẳng hay. Tiết trời bây giờ của miền Nam mà mưa lớn thì hiếm thật. Hai chị em cứ ngồi ngắm mưa và buồn với nỗi buồn của chính bản thân. Không ai giúp được ngoài chính những người trong cuộc. Nhưng khổ nỗi, kẻ ở trong cuộc thì lại đang bế tắc. Giọng chị Trang cất lên vừa đủ nghe, hoà lẫn với tiếng mưa rơi nặng hạt ngoài kia.
“Giờ ước giá được quay lại quá khứ, chị sẽ biết sống vững vàng hơn để không tự làm khổ mình khổ con. Sinh con ra mà thấy không đủ sức lo cho nó, đau khổ lắm. Nhưng giờ lẽ nào lại cho người khác. Làm mẹ không nỡ vậy. Mà chị cũng ước anh Thông giống hồi trước, dịu dàng đối xử tốt với chị. Thời gian khiến người ta thay đổi hoặc do người ta giấu diếm bản tính thật quá tài khiến mình nhẹ dạ cả tin. Tóm lại thì mọi thứ đã xảy ra, không thể một hai câu ước mà quay về được. Quá khứ càng tươi đẹp thì càng khiến mình muốn từ bỏ hiện tại.”
Tôi bất động. Quá khứ và hiện tại? Đối với Chan Chan, tôi và chị Trân Châu cũng thế. Một người là trước kia, một kẻ là bây giờ. Có thật, nếu quá khứ tươi đẹp thì người ta sẽ không cần hiện tại? Nếu Chan Chan vẫn thích chị Trân Châu thì tôi phải làm gì đây? Tôi sợ. Bất giác tôi sợ cơn mưa lớn này sẽ không tạnh và Chan Chan cũng không quay lại đón mình.
“Thôi, chị phải về. Em ở lại chơi chờ bạn. Mà chân em có thật là không sao chứ?”
“Không sao thật đấy. Chắc ngồi chút rồi sẽ đi lại bình thường.”
Chị Trang cười, đứng dậy rời bàn. Trông bóng dáng nhỏ con núp dưới chiếc ô dù cũ của chị ấy mà lòng tôi buồn quá. Thấy tội ghê. Nhìn lại bản thân mình cũng chẳng thua gì. Nếu cơn mưa này không dứt và tên Chan Chan kia bỏ quên tôi lại đây thì tôi không biết phải về bằng cách nào. Trời nắng chang chang thì ai nghĩ đến việc đem dù hay áo mưa chi... Nhưng may ghê, lát sau trời tạnh mưa dần. Tuy còn lất phất nhưng không sao. Đưa mắt nhìn đồng hồ trong quán, kém mười bảy giờ rồi. Biết ngay, thằng cool boy đó cho tôi leo cây. Nghĩ đến việc gọi điện nhưng chả biết sao lại thôi. Vì chán. Tự về cho xong, không muốn hành ai cả. Mau chóng đứng dậy, tôi rời bàn đi cà nhắc. Cú ngã