Polaroid
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324245

Bình chọn: 8.5.00/10/424 lượt.

la vào, hai chúng tôi nhìn thèm thuồng hai

tô mì nóng hổi. Lật đật ngồi xuống ghế, vừa cầm đũa lên là Chan Chan bảo ngay:

“Giờ mà đứa nào chen ngang bữa trưa là đằng này quyết không tha, cho dù là con hà bá.”

Tôi cầm đũa gắp lấy mì, thổi thổi cho đỡ nóng xong đưa lên miệng. Nhưng tôi chưa kịp bỏ mì vô họng là thình lình tiếng bé Khoai bên ngoài lại ré

lên. Tiên sư cha mày! Khóc nữa rồi! Đối diện, Chan Chan tức điên liền

đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn và hầm hầm bước vội lên nhà trên. Tôi cũng

chạy theo vì sợ tên này phát khùng bất chợt rồi ra tay bậy bạ với đứa

bé.

Mau chóng ẵm lấy bé Khoai, Chan Chan tiếp tục chiêu trừng mắt hếch mũi, giọng doạ nạt:

“Mắc cái chứng gì khóc mãi vậy thằng ôn giặc? Bộ mày muốn bị cắt cu thiệt hả?”

Tôi ngạc nhiên khi bé Khoai khóc nhỏ dần rồi thưa thớt và cuối cùng là tắt

hẳn. Tôi với Chan Chan tái mét mặt mày vì sợ nó bị cái gì đó nguy hiểm.

Ấy vậy, chỉ sau mấy giây là cả hai nghe tiếng “bẹt” vang lên vừa đủ.

Cùng lúc, một cái mùi thúi hoắc bốc lên. Đưa tay bịt mũi, tôi nhìn Chan

Chan chậm rãi rút ra bàn tay đang đỡ lấy mông thằng bé. Thứ vàng vàng

dẻo dẻo quen thuộc. Bé Khoai vừa ị một phát thì nín khóc, ngủ tiếp. Chan Chan nhăn nhó.

Chờ Chan Chan vào nhà vệ sinh rửa tay xong đi ra, tôi cầm miếng tã giấy lên bảo:

“Phải thay tã cho nó.”

“Oải ghê luôn! Giờ phải lên Google search tìm cách thay tã cho em bé.”

“Tìm rồi đây, chúng ta sẽ cùng làm.”

Theo chỉ dẫn trên web yeutretho tôi cùng Chan Chan chuẩn bị một miếng tã

sạch Pamper, cái bịch nilon đựng tã bẩn, khăn sạch và xô nước ấm. Bắt

đầu công cuộc thay tã cho bé Khoai. Tôi mở tã bẩn ra, muốn nôn vì mùi

hôi kinh dị. Nhúng khăn sạch vào xô nước ấm, tôi nín thở và lau nhè nhẹ

ngay vùng sinh dục của nó. Tiếp, Chan Chan phải cố nhẹ nhàng khi nâng

mông thằng bé lên để tôi lau phía trước. May là con trai chứ con gái còn phải lau cẩn thận nữa. Gấp đôi tã bẩn lại, tôi bảo Chan Chan bây giờ

nâng cả chân bé Khoai. Tôi đưa khăn ước luồng xuống dưới lau mông cho

nó. Việc lau chùi đã xong. Sau đó, rút tã bẩn ra tôi thay tã mới vào.

Web hướng dẫn là kéo miếng dán sẵn ở hai bên tã rồi dính lại cho vừa ôm

người bé, không quá chặt hay quá lỏng, nhét vừa một ngón tay. Tôi làm

theo. Hoàn tất. Vì mới làm lần đầu nên tôi dán cái tã hơi méo. Nhưng mặc kệ, cứ xong là ô-kê. Cho cái tã bẩn vào bịch, tôi và Chan Chan đi rửa

tay. Còn thằng bé thì vô tư mà ngủ ngon ơ.

Mệt mỏi lết vào phòng bếp, cả hai ngồi phịch xuống ghế, nhìn hai tô mì nở lần nữa.

Nhưng vì quá đói và uể oải nên chúng tôi quyết định ăn luôn. Ơn trời kỳ

này thằng quỷ nhỏ kia chịu để yên cho tôi và Chan Chan dùng xong bữa

trưa. Hơn hai giờ rưỡi tôi mới rửa chén. Mấy phút sau, hai đứa lò dò đi

lên phòng khách. Bé Khoai vẫn còn ngủ. May phước. Tôi đến bên cái ghế

sofa đối diện ngã người xuống. Còn Chan Chan, nằm vật dưới sàn nhà ngủ

luôn. Mắt lim dim được vài giây thì tôi giật mình vì lại nghe âm thanh

quen thuộc. Tiếng khóc ré. Nhăn mặt, tôi liền nằm nghiêng sang bên và

bịt tai lại. Thua. Chả nhằm nhò gì. Tức mình, tôi vùng dậy bò lại xem bé Khoai bị gì. Đúng lúc Chan Chan bật người lên, gào:

“Thằng kia!!! Mày giỡn mặt với ông hả? Ôn dịch!”

“Khẽ mồm thôi, nó khóc có lý do.”

“Lại cái gì nữa???”

“Nó tè dầm.”

“Ôi trời ơi, phát điên mất!”

Thế là tôi và cả Chan Chan phải còng lưng ra lau mông cho bé Khoai. Xem như từ trưa đến gần bốn giờ hai chúng tôi chẳng ngủ ngê nghỉ ngơi gì được

vì mấy trò quấy khóc của nó. Mãi tận chiều, mọi người trong nhà mới về.

Nhìn thấy tôi và Chan Chan mặt mũi phờ phạc thì ai cũng ngạc nhiên. Nhìn qua bên cạnh, bé Khoai đang yên giấc. Nó “phá” hai chúng tôi đã đời rồi thì giờ ngủ ngon vậy đó. Sau khi nghe kể lại thì chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh, anh Dũng Văn trố mắt vể những thành tích chăm sóc baby suốt cả

buổi của hai đứa. Không lâu sau thì chị Trang hối hả sang bên nhà xem bé Khoai thế nào.

“Hai đứa giỏi ghê chứ, thằng nhỏ ngủ say thiệt.”

Nghe chị Trang khen mà tôi và Chan Chan nhìn nhau chỉ biết cười gượng chứ

không nói được gì. Chán nản. Chẳng ngờ trông em bé lại mệt như vậy. Giờ

thì sao nhỉ... Trẻ con thì đáng yêu đó nhưng để có thể chăm sóc tốt cho

nó thì khó khăn gian nan vô cùng. Kiểu này tôi phải suy nghĩ lại cái

việc mình muốn thử làm mẹ. Tên Chan Chan thì vẻ như chán đến tận háng

rồi. Cậu ta cứ chốc chốc lại thở dài vì tưởng tượng cảnh chín tháng sau

khi tôi sinh em bé là bản thân phải trở thành cha. Chăm nom baby có một

buổi mà khổ lên khổ xuống huống chi sau này là chăm... ít nhất mười năm. Vậy mới hiểu trách nhiệm làm cha mẹ lớn lao nặng nề biết mấy. Đó không

phải chỉ một sớm một chiều. Tự dưng thấy phục cha mẹ mình dễ sợ. Đúng là các đấng sinh thành đáng nể quá!

Chủ nhật này gần như là chủ nhật tồi tệ nhất với tôi. Khi người mà tôi không hề muốn gặp lại thình lình xuất hiện ngay trong sân vườn nhà gia đình chồng mình... Như mọi khi, tôi và Chan Chan đang quét lá khô thì bất chợt một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:

“Ngày nghỉ mà dậy sớm thế Chan Chan?”

Đối diện, tôi bất động. Còn Chan Ch