
hiến hai đứa kia
cười phá lên, cả bọn nhìn qua cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, chính là cái tuổi
trời không sợ, đất không sợ đây mà.
Trong
lòng Ngô Quế Lan khẽ mắng vài câu thô tục, ngoài mặt lại cười thật mềm mại đáng
yêu, nũng nịu nói: “Muốn chết hả, ba thằng nhóc các cậu đến chị đây cũng dám
đùa giỡn hay sao? Nhường đường cho chị đi mà, chị không còn hơi sức đâu mà dây
dưa với mấy đứa nữa đâu… Hôm nay rõ bực mình, lạnh như quỷ ấy, làm ăn cũng chẳng
ra sao cả.” Lăn lộn ở chốn này đã lâu, việc ai người nấy làm, không xen vào
chuyện thiên hạ là điều cô phải thuộc nằm lòng rồi.
Ba
tên thanh niên không hẹn mà cùng xì lên một tiếng, tức giận nhích sang bên, chỉ
chừa một lối đi ở giữa. Bọn chúng dù quen thói coi trời bằng vung cũng không
ngu xuẩn đến mức trêu chọc “đồng loại”, nếu bị người khác biết được, ở nơi này
bọn chúng sẽ chẳng có ngày yên thân.
“Bye.”
Ngả ngớn chào một tiếng, Ngô Quế Lan bước qua ba người bọn họ, tất nhiên không
tránh khỏi bị sờ soạng một ít.Cô cũng chỉ giả bộ cự tuyệt hờn dỗi một hai câu,
như vậy là có thể thuận lợi đi qua.
Cô
gái kia tuy vẫn ra sức kêu gào vùng vẫy nhưng cũng không cầu cứu cô thêm lần
nào nữa, hiển nhiên đã coi cô là cùng một giuộc với đám thiếu niên kia.
Mà
cũng nào có liên quan gì tới cô?Chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra, cô hơi sức
đâu mà quan tâm?
Ngô
Quế Lan thầm nghĩ, sắp sửa đi lướt qua bọn họ.
“Tránh
ra… Hu hu… Kiều, cứu em…” Cô gái òa khóc, giọng đã khản, tiếng lạc đi, rõ ràng
chẳng còn bao nhiêu sức lực mà phản kháng.
Bỗng
một tiếng “Chát!” vang lên giòn giã, kèm theo là tiếng chửi rủa của một gã thiếu
niên, hình như đã bị cô gái kia cắn cho một ngụm. Mấy tên còn lại thấy vậy có vẻ
hả hê, cười ầm lên, lại có một tên định tiến đến giúp một tay.
“Mẹ
kiếp, ông không chơi chết mày không xong, con ranh này…” Gã bị cắn thẹn quá hóa
giận, túm đầu cô gái đập vào tường.
Ngô
Quế Lan vốn đã đi qua lại dừng bước, tất cả cũng vì một tiếng “chát” kia. Tay cô bất giác siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Nếu ngày ấy ai đó có thể giúp cô một lần, thì hôm nay cô đã không ra nông nỗi
như thế này…
“Này,
tôi bảo này, mấy tên trẻ ranh các cậu sao lại đối xử với phụ nữ thô lỗ như vậy?”
Trước khi kịp nghĩ ngợi thêm gì, cô đã xoay người trở lại chỗ bọn họ, “Mấy cậu
không sợ gây họa chết người hay sao?”
“Mẹ
kiếp, chị bớt lo chuyện thiên hạ đi!” Một gã tay mân mê dao bấm chặn cô lại.
Ngoại trừ tên đang giữ cô gái kia, tất cả những tên còn lại đều nhìn về phía
cô.
“Chị
Lan có phải lại muốn rồi không?” Thiếu niên ngậm thuốc kia lại lười biếng lên
tiếng, kéo thêm vài tiếng cười lỗ mãng của những tên bên cạnh.
“Đừng
vậy chứ…” Ngô Quế Lan vừa thầm mắng mình, vừa nhẹ nhàng đẩy con dao của tên trước
mặt ra, “Chị chẳng phải muốn tốt cho các cậu sao? Chơi đùa cũng được, nhưng đừng
có hành hạ người ta quá, nhỡ người ta bắt mấy đứa nhốt vào cục cảnh sát thì làm
thế nào?”
Tên miệng ngậm thuốc dường như cũng có chút đầu óc, vừa nghe những lời này quả nhiên có phản ứng, vỗ một cái lên đầu tên thanh niên đang túm tóc cô gái, “Này, tao bảo, thằng oắt mày kiềm chế tí có được không hả?” Chửi xong, gã quay sang Ngô Quế Lan nói với vẻ cợt nhả: “Không thô lỗ á, không thô lỗ thì con ranh này lại chịu ngoan ngoãn cho bọn tôi chơi chắc? Bà chị đi được rồi đấy!”
Ngô Quế Lan lại chẳng biết điều đến vậy, còn tủm tỉm cười nói: “Chị có cách để nó ngoan ngoãn, các cậu có muốn thử không? Mạnh bạo quá, người thiệt có khi là các cậu đấy.”
Biết cô kinh nghiệm phong phú, tên ngậm thuốc có vẻ xiêu lòng, có điều bên tai nghe tiếng chửi của một tên khác, thành ra lại do dự. Tên cầm dao gan bé, nghe vậy có phần sợ, bèn nói: “Anh Lăng, cứ để cho chị ta thử xem, cũng chẳng có gì mà thiệt.”
Tên ngậm thuốc được gọi là anh Lăng hừ một tiếng, “Được, nhưng bà chị đừng hòng qua mặt bọn này, bằng không, hừ…” Nói rồi, gã bèn ra lệnh cho tên thiếu niên nãy giờ vẫn vật lộn mãi mà bất thành kia tránh qua một bên, đồng thời cho hai tên khác kẹp chặt hai bên cô gái, sợ cô ta chạy trốn.
Ngô Quế Lan cười cười, “Chị đây nào dám… Hải à, cho chị mượn con dao nhé.” Không đợi tên kia phản ứng, cô đã nhanh tay cướp lấy con dao trong tay hắn.
“Á!” Tên thiếu niên kia vô thức né một cái, nhưng không ngờ con dao quá sắc, làm đứt cả tay Ngô Quế Lan. Hắn sợ đến mức không dám nhúc nhích gì nữa, ngoan ngoãn đem dao đưa cho cho cô.
Mấy tên khác thấy như vậy đều cười ầm lên châm chọc, cũng không mấy để tâm. Ngô Quế Lan không nói câu nào, chỉ vòng qua tên đứng chắn trước mặt mình, tới trước mặt cô gái đang bị giữ, ngồi xổm xuống, dựa vào ánh sáng mờ mờ cẩn thận đánh giá một hồi.
“Con nhóc này khá lắm, mấy tên oắt con các cậu tìm ở đâu được hàng tốt như vậy? Aizz, đáng tiếc…” Nói đoạn, cô bèn đưa bàn tay bị thương lại gần thiếu nữ đang nhìn mình đầy căm hận, “Chảy nhiều máu quá, để chị lau giúp cho nào.”
Cô gái phẫn hận nhổ một bãi về phía cô, nghiêng đầu không cho cô chạm vào mình. Ngô Quế Lan cũng không tránh, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt trở nên ác độc vô cùng, “chát” một tiế