
chỉ là vừa mới
lấy lại khiến thức chương trình trung học."
Diệp Hâm Thành ngây
người phút chốc, sau lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: "Giỏi, không tệ.” Ông lại nói đôi câu, ân cần nhìn Diệp Thiên Tuyết: "thầy dạy con
là ai, ba phải cám ơn mới được. Có thể dạy được con, xem ra bản lĩnhh
không tệ. Là thầy giáo về hưu ở đâu?"
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu:
"Không phải." Nụ cười mang theo vài e ngại, cô trả lời: "Là di nhỏ tìm
cho con, sang năm tốt nghiệp đại học." Dừng một chút, lại nói: " là sinh viên đại học A , tác phong lịch sự nhanh nhẹn, tướng mạo khá tuấn tú."
Vẻ mặt Diệp Hâm Thành lập tức rối rắm.
Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh lại càng cảm thấy không thoải mái, mở miệng muốn nói gì đó, bị Liễu Đan Văn đá cho một cước.
Diệp Thiên Tuyết nhìn về phía mẹ con nhà này, mỉm cười: "Di Liễu mới vừa rồi làm gì vậy, con hình như nghe được tiếng gì đó."
Liễu Đan Văn giả cười: "Không có việc gì, Dì chỉ là không cẩn thận đá phải
chân bàn thôi." “Chân bàn Liễu Phỉ Phỉ” bị đá trúng cảm thấy đau đớn,
trong lòng càng thêm không vui, đứng dậy .
Sau cùng Diệp Hâm
Thành còn cho Diệp Thiên Tuyết một khoản tiền, để cô cầm, sau này cám ơn Phó Hoài Minh. Diệp Thiên Tuyết cũng không từ chối mà nhận ngay.
Liễu Phỉ Phỉ tức giận mắt như muốn xoay mòng mòng, la hét mình cũng muốn đi tìm gia sư dạy kèm.
"Gần đây rớt hạng hơi nhiều , em có chút lo lắng. . . . . ." Cô ta nói còn
chưa dứt lời, đương nhiên có Liễu Đan văn giúp đỡ cô ta .
Diệp
Hâm Thành lại không thèm để ý chút nào: "Muốn mời là được ngay sao, xếp
hạng cũng không kém gì." Liễu Đan Văn âm thầm nghiến răng, nhưng mà trên mặt lại tươi cười nói: "Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn không biết
tìm được người nào có trình độ. Anh xem gia sư của Tiểu Tuyết. . . . .
."
"Dì Liễu, " Diệp Thiên Tuyết ngắt lời cô ta, "Thấy giáo con có giỏi hơn nữa, cũng là của con. Bản thân con còn học chưa xong, là không thể nào chuyển cho Phỉ Phỉ được . Hơn nữa, xếp hạng của Phỉ Phỉ chỉ là
từ ba mươi rớt xuống ba mươi năm, vẫn là học sinh khá giỏi, không thể so với người kém như con đây . Vốn là kém, nếu như gia sư vừa đi, chỉ sợ
lại đi về vị trí cũ."
Liễu Đan Văn cười cũng có chút lúng túng,
vội vàng nói: "Không, dì không có ý đó. Dì nói là, có thể tìm bạn học
của gia sư được không. Con không phải là nói là sinh viên đại học
A sao?"
Diệp Thiên Tuyết lúc này mới chợt hiểu, cười một cái
nói: "Thế này, con biết rồi. Con sẽ hỏi giúp . Chẳng qua con khuyên dì
Liễu ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao, sinh viên năm tư, mọi người
đều bắt đầu vội vàng đi tìm việc làm."
Liễu Phỉ Phỉ lập tức thốt lên: "Người kia, gia sư dạy kèm tại nhà cũng không cần tìm việc làm rồi hả ?"
"Cái này a, " Diệp Thiên Tuyết chậm rãi trả lời, "Gia đình anh ấy có công ty riêng, chỉ là nể mặt dì nhỏ, mới tới đây giúp một tay."
Liễu Phỉ Phỉ lập tức trầm mặc.
Lúc nhìn thấy Phó Hoài Minh, Diệp Thiên Tuyết đem sự kiện xảy ra nói tới,
cuối cùng rồi lại nói: "Chỉ là, chuyện này anh cũng đừng quá để bụng".
"Lúc này vất vả mà không được việc gì, cũng đừng tưởng thật mà đi tìm người."
Phó Hoài Minh bật cười: "Thật ra thì em và Liễu Phỉ Phỉ bất hòa, không muốn làm cho cô ta được như ý?"
Diệp Thiên Tuyết sờ sờ mặt của mình: "Rõ ràng như vậy, đều bị anh nhìn ra được?"
Phó Hoài Minh mỉm cười: "Không phải anh nhìn ra, là Tô Vũ nói. Nó nói ánh
mắt nhìn người của nó không sai được. Yên tâm đi, chuyện này giao cho
anh. Anh cũng không thích cái cô Liễu Phỉ Phỉ này cho lắm."
Diệp Thiên Tuyết khiêm tốn xin chỉ giáo: "Anh và cô ta không biết nhau, làm sao không thích cô ta?"
Phó Hoài Minh cười mang theo chút ý vị sâu xa: "Làm sao em biết anh không biết cô ta?" Không đợi Diệp Thiên Tuyết hỏi, Phó Hoài Minh đã tự động nói: “Tối qua anh cũng có ở đó”
Diệp Thiên Tuyết giật mình: “Em không thấy à?” Phó Hoài Minh cười: “Nhiều
người như vậy không thấy cũng là bình thường” Nhưng Diệp Thiên Tuyết
cũng không chịu buông tha, cẩn thận suy nghĩ đi nghĩ lại, mới hiểu: “Cái gì mà công ty nhỏ, thầy giáo anh rõ ràng là làm bất động sản. Công ty
bất động sản Hưng Vinh đúng không?”
Phó Hoài Mình nhìn cô, nhíu mày: “Mặc kệ có phải hay không, hôn nay em phải làm cho xong mấy cái đề thi này mới là thật”
Diệp Thiên Tuyết nhìn anh ta cười híp mắt, lấy ra một xấp bài thì, trong lòng thầm nghiến răng.
Liễu Phỉ Phỉ đến trường học, lại không thấy Tăng Hàm. Đến lúc người khác nói mới biết. hôm nay Tăng Hàm xin nghỉ, không biết làm cái gì?.
Trong lòng cô ta cũng có chút hốt hoảng.
Chuyện ngày hôm qua, trong trường học người biết chuyện không có nhiều, nhưng
mà cũng có vài người biết. Cũng may tất cả mọi người cũng không phải là
người nhiều chuyện, cũng không có ai nói việc này ra ngoài.
Chẳng qua là cô luôn lo lắng, sợ có người nói việc này ra ngoài.
Ở trong trường đi một vòng, trong khoảng thời gian ngắn Liễu Phỉ Phỉ lại
cảm thấy không có việc gì làm. Trong lớp bị thầy giáo nhắc nhở nhiều
lần, sau mới bắt đầu tập trung quay lại việc học.
Đến khi tan học, cuối cùng cô vẫn lo lắng không yên trong lòng, hạ quyết tâm
Di