Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324163

Bình chọn: 9.5.00/10/416 lượt.

trong lúc nhất thời có chút không thể nào chấp nhận được.

Ngụy Vũ hít sâu một hơi, hơi buông lỏng ra một chút: "Tiểu Tuyết, thử tin tưởng một lần, có được không?"

Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn hắn một lát, đột nhiên thoát khỏi vòng ôm của cậu, chạy ra ngoài.

Ngụy Vũ ở sau lưng cô duỗi tay ra, cuối cùng bất đắc dĩ buông xuống.

Quên đi, nếu cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. . . . . .

Mình luôn có cơ hội. Càng có cơ hội hơn người khác. Khóe miệng của Ngụy Vũ

lộ ra tươi cười, dù sao, ngay cả bí mật của bản thân cô cũng tự nói với

mình.

Đã qua 2 tuần từ ngày gặp Cố Trường Chân, Diệp Thiên Tuyết cũng không gặp ai cả.

Cô toàn tâm toàn ý ở trong nhà chuẩn bị đồ đi học, dường như hoàn toàn đặt ý định vào đại học sắp tới.

Sau đó, trường học bắt đầu báo danh ngày thứ nhất, cô nhận được một tin.

Cố Trường Chân chết.

Chết do tai nạn máy bay.

Kể từ ngày đó, trong thời gian này Cố Trường Chân thấy mình đang ở nhà còn có tất cả bạn bè.

Cùng với người nhà.

Nhưng đối với Cố Trường Khanh hoặc Diệp Hâm Thành mà nói, bản thân Cố Trường

Chân mang lại cảm động, thậm chí không bằng tình cảm sâu sắc của bà.

Xa cách quá lâu, tình cảm vô luận như thế nào đều sẽ phai nhạt dần.

Cuối cùng, Cố Trường Chân thấy Phó Đại Thành.

Người đàn ông này đã từng là người mà bà áy náy nhất, nhưng bây giờ lại không có.

"Ông cố ý." Bà nói, ánh mắt vẫn khinh thường như trước đây. Phó Đại Thành cười ha ha, "Bà đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."

"Cố ý, nuôi Hoài Minh thành như bây giờ, khiến con trai cuối cùng, trừ Hòa Tô ra, cái gì cũng không còn."

Cố Trường Chân hỏi: "Không phải ông muốn biểu đạt sự bất mãn với tôi sao?"

Nụ cười trên mặt Phó Đại Thành biến mất.

Cố Trường Chân cũng không tức giận, thậm chí bà chỉ là bình thản chỉ ra

việc này, điều này làm cho Phó Đại Thành cảm thấy lo lắng.

Ông cho là bà sẽ khó chịu, sẽ chỉ hỏi mình tại sao, nhưng bà không có.

Bà chẳng qua là chỉ ra sự thật này, sau đó, chuyển đề tài.

"Tại sao bà không tức giận?" Phó Đại Thành hỏi, nhưng trong lòng kháng cự

nghe câu khẳng định không phải là câu trả lời mà ông suy nghĩ kia.

"Tôi không tức giận." Cố Trường Chân trả lời, "Hoài Minh với tôi mà nói. . . . . . Thật ra cũng không có tình cảm sâu đậm như vậy. Con trai ở trong

lòng tôi, thậm chí còn kém hơn cha tôi."

"Tôi hận cha. Nhưng bây giờ, tôi không hận."

Vẻ mặt của Phó Đại Thành rốt cuộc thay đổi.

Ông rốt cuộc hiểu rõ ý từ trong lời nói của Cố Trường Chân.

Bà không quan tâm Phó Hoài Minh, một chút cũng không quan tâm.

"Bởi vì là con của tôi sao?" Ông khó khăn hỏi vấn đề này.

Cố Trường Chân tàn nhẫn gật đầu: "Đúng vậy. Không chỉ bởi vì Hoài Minh là

con của ông, cũng bởi vì Hoài Minh vốn không nằm trong sự mong đợi của

tôi mà đi đến thế giới này."

Phó Đại Thành nhìn Cố Trường Chân,

bà vẫn xinh đẹp như trước, thời gian giống như không có lưu lại bao

nhiêu dấu vết ở trên người bà.

Cũng giống như lòng dạ ác độc trước đây.

"Ngay cả con trai của mình bà cũng không quan tâm." Ông cúi đầu nói nhỏ, cũng không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho ai nghe.

Cố

Trường Chân nghe được, "Có lẽ đã từng quan tâm." Bà trả lời vô cùng

nghiêm túc, "Nhưng về sau, tôi không kịp quan tâm con trai nữa."

Tia sáng cuối cùng trong mắt Phó Đại Thành cũng dập tắt.

Lúc tin Cố Trường Chân chết, trong việc này, chỉ có Phó Hoài Minh kinh hãi

khó mà tự kiềm chế bản thân được. Với những người khác mà nói, dường như là một khuôn mặt mơ hồ rốt cuộc biến mất.

Chỉ là lúc tỉnh giấc vào nửa đêm, vẫn có ba người lặng lẽ rơi nước mắt vì bà.

Phó Đại Thành, Cố Trường Khanh và Diệp Thiên Tuyết.

Không nói có phải Cố Trường Khanh rốt cuộc nghĩ tới tình cảm chị em đã lâu

kia không, với Diệp Thiên Tuyết mà nói, cô rốt cuộc hiểu rõ ý tứ câu nói kia của Cố Trường Chân, ý tứ bà trả giá thay Diệp Thiên Tuyết.

Khi cô gái làm giao dịch với cô xuất hiện, Diệp Thiên Tuyết gần như là theo bản năng thức tỉnh.

Cô gái nhỏ yếu mặc áo đen không tiếng động xuất hiện ở trong phòng, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.

"Cô. . . . . ."

"Có người giao linh hồn của mình cho tôi." Giọng nói của cô gái áo đen nhẹ

nhàng giống như vừa ra khỏi miệng sẽ phiêu tán (biến mất theo gió), "Cho nên, cô tự do."

Diệp Thiên Tuyết kinh hãi trong chốc lát, cố gắng phủ nhận nhưng không thể gặp được bà nữa rồi.

"Là ai. . . . . ."

"Cô đoán được."

"Nhưng tại sao dì ấy phải làm như vậy, tại sao. . . . . ."

Nghe Diệp Thiên Tuyết kêu gào, trong mắt của cô gái áo đen lộ ra thương hại

không rõ ràng: "Như vậy, không phải các người mới có thể nhớ bà ta mãi

mãi sao? Được người mình muốn lưu lại trong trí nhớ, như vậy với bà ta

mà nói, vậy là đủ rồi."

Diệp Thiên Tuyết ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô gái, dường như hoàn toàn không hiểu cô gái đang nói cái gì.

Cô gái áo đen không muốn ở lại nữa, đưa tay ấn lên cái trán của cô: "Như

vậy, chúng ta không còn khế ước. Cô đạt được tự do, không hạn chế sinh

mạng, cũng không cần làm việc cho tôi ba trăm năm."

Quỳ trên mặt

đất, ngửa đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết, khóe môi của cô gái áo đen nở nụ

cười nhỏ nhẹ dường