
tờ báo mà mất hồn mất vía.
Cô hơi ngạc nhiên, thường ngày vào lúc này, Diệp Hâm Thành đang trên đường đến công ty rồi, sao hôm nay lại yên tĩnh ngồi ở chỗ này như vậy.
"Cha." Cô gật đầu chào, tự mình vào phòng ăn.
Cho tới khi cô từ phòng ăn đi ra, Diệp Hâm Thành vẫn còn ngồi ở chỗ đó, nhíu mày dường như đang cố gắng suy nghĩ cái gì đó.
Diệp Thiên Tuyết không nhịn được tò mò.
"Cha. . . . . ."
Còn chưa dứt lời, dường như Diệp Hâm Thành vừa mới nhìn thấy cô, chợt trở
lại bình thường: "Tiểu Tuyết, con xuống rồi à, vào ăn sáng đi."
Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách: "Cha, con ăn xong rồi. Rốt cuộc xảy ra
chuyện gì khiến cha mất hồn mất vía như vậy? Ngay cả tờ báo cũng. . . . . ." Cô liếc mắt nhìn tờ báo trong tay Diệp Hâm Thành, sau đó thu ánh mắt về.
Diệp Hâm Thành trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra tờ báo mình cầm trong tay nửa ngày nhưng không có lật tờ nào, luôn luôn nhìn thấy hai tiêu đề quảng cáo đồ, đành phải ngượng ngùng cười, bỏ tờ
báo qua một bên.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống đối diện Diệp Hâm Thành, hỏi.
Diệp Hâm Thành vẫy vẫy tay: "Con còn nhỏ, không cần quan tâm." Tuy nói như
vậy nhưng lúc nhìn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt của ông có chút lưỡng lự,
rất dễ nhận thấy là trong lòng ông đang chần chờ rốt cuộc có nên thương
lượng với Diệp Thiên Tuyết không.
Diệp Thiên Tuyết thấy vậy, bình tĩnh nói: "Cha, con đã không còn là một cô gái nhỏ ngây thơ không rành việc đời nữa rồi."
Ánh mắt của cô quá bình tĩnh, làm cho lòng ông cảm thấy lo lắng.
Cuối cùng, ông thở dài: "Được, cha biết rồi. Cha nhận được một lá thư."
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn Diệp Hâm Thành lật tờ báo lấy ra một lá thư. Nhận lấy, mở ra xem, mắt Diệp Thiên Tuyết nhíu lại.
Lá thư này là một tờ giấy trắng khổ A4, phía trên in hai hàng chữ, nhưng
hai hàng chữ phía dưới là một dấu tay máu me. Không thấy rõ chỉ tay, chỉ có thể nhìn rõ tình trạng.
Đưa lên mũi ngửi, quả nhiên có mùi máu tươi nhè nhẹ.
Sau đó Diệp Thiên Tuyết nhìn mấy dòng chữ này, nhìn xong rồi chợt nhíu mày.
"Bọn mày đã làm một lần, vậy tao sẽ làm tới mười lần.
Bọn mày phá hủy tất cả mọi thứ của tao, tao cũng muốn phá hủy tất cả mọi thứ của bọn mày."
Nhét tờ giấy vào lại lá thư, để qua một bên, Diệp Thiên Tuyết nhìn Diệp Hâm Thành: "Đưa tới lúc nào?"
Nhìn nét mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô, trái lại trong lòng Diệp Hâm
Thành có một chút kinh ngạc, nghe được câu hỏi, ông hít sâu một hơi rồi
trả lời: "Sáng hôm nay, cùng những bưu kiện khác được đưa tới."
Ông khẽ cười khổ: "Con đoán là ai?"
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Con không biết. Chẳng qua con cảm thấycó khả năng nhất là ông Dương, người mà uy hiếp Liễu Phỉ Phỉ kia thôi. Chỉ có hắn
là mất hết tất cả mọi thứ."
Diệp Hâm Thành tức cười: "Con tin những lời này sao?"
"Vì sao không tin chứ?" Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Cha không nên nghĩ là
lừa gạt con. Loại chuyện như vậy cũng là một sự uy hiếp với con, nếu như gạt con để con có cảm giác an toàn, điều đó sẽ rất nguy hiểm."
Diệp Hâm Thành gật đầu, không nói gì.
Hai người ngồi ở phòng khách một lát, Diệp Thiên Tuyết cười với ông: "Hôm
nay cha có đi công ty không? Hôm nay con không định ra ngoài."
Diệp Hâm Thành xoa mặt, đứng lên: "Dĩ nhiên là đi rồi. Sau này công ty để
lại cho con, cha không thể để cho nó xảy ra chuyện gì ở trên tay cha
được."
Nét mặt Diệp Thiên Tuyết không thay đổi, nhìn ông đi ra cửa, mới quay đầu ngồi xuống trở lại, một lần nữa cầm lá thư lên.
Trên lá thư không có dấu bưu kiện, rõ ràng là có người trực tiếp vứt vào
trong hộp thư. Nghĩ lại những người chung quanh thường qua lại chỗ này,
Diệp Thiên Tuyết cảm thấy lạnh cả người.
Dưới sự hỗ trợ của Hoàng Tú Tú lấy được những tài liệu kia, trong lòng Diệp Thiên Tuyết lại càng nghiêm nghị. Máu trên tay ông Dương mình đã từng thấy qua. Ở nước
ngoài, một lần bang phái ác chiến với nhau ông bị bang phái đẩy ra làm
người chịu tội thay, ông mới lựa chọn chạy trốn, trở về chỗ mình quen
thuộc.
Bây giờ tuy trên tay ông còn có tiền mang từ nước ngoài về nhưng phải một thân một mình. Diệp Thiên Tuyết nghĩ tới đây, trong lòng an tâm một chút.
Cô cầm lá thư này vào phòng của mình, sau đó đi tới phòng quan sát nhìn màn hình giám sát, không phát hiện gì hết.
Trên màn hình thật sự là không thể tránh mà lưu lại một góc áo.
Diệp Thiên Tuyết quay đi quay lại mấy lần, sau đó mới quay lại phòng của mình, cầm điện thoại lên gọi cho Thi Yến Hàn.
Lần này Thi Yến Hàn nhận điện thoại rất nhanh, với lại tâm tình rất tốt.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Thiên Tuyết, thậm chí cô còn cười híp mắt: "Có chuyện nhờ mình sao?"
Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi sao vui vẻ thế, Thi Yến Hàn trả lời cực kỳ
thoải mái: "Tiểu Như thăng một cấp, bây giờ mỗi tháng có 4000 đồng."
Diệp Thiên Tuyết sững sờ, cười khanh khách.
4000 đồng có lẽ cũng chỉ là tiền một bữa cơm của Thi Yến Hàn, nhưng ý nghĩa
lại khác biệt với cô ấy. Bởi vì đó là thù lao lấy được nhờ năng lực bảo
vệ em gái của mình.
"Chúc mừng." Diệp Thiên Tuyết thật lòng nói tiếng cảm ơn.
Thi Yến Hàn cũng không qu