
sự xảy ra chuyện gì chứ?
Xe vừa đậu vào trong ga ra của công ty thì điện thoại của Kiến Phi vang
lên, cô vội vàng nhận máy, đầu dây bên kia là Thang Dĩnh, âm thanh của cô vẫn
sinh động như trước: “Vừa rồi chị đang tắm, đi ra thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ
làm sợ muốn chết!”
“Chị mới thật sự khiến cho em hoảng sợ!” Kiến Phi nhẹ nhàng thở ra, cô
xuống xe, đeo ba lô trên lưng, khoá cửa lại, rồi đi về phía thang máy, “Cả đêm
em đều suy nghĩ chuyện chị thất tình, vừa rồi lại không gọi cho chị được, em
rất sợ chị làm chuyện điên rồ.”
“… Đừng nói giỡn, chị à? Làm sao có thể!”
“Em chưa từng nghe chị nói qua chuyện thất tình.”
“Có, đương nhiên là có, nhưng mà chuyện kia là trước năm 16 tuổi…”
“…”
“Này,” giọng Thang Dĩnh rất nghiêm túc, “Em không thực sự nghĩ rằng chị có
chuyện chứ.”
“Là thật đấy.”
Bên kia điện thoại phát ra vài tiếng cười rất to: “Kiến Phi, em thật tốt
bụng.”
“?”
“Chị chỉ là… Có một người đàn ông từ chối chị trước khi chị từ chối anh ta
mà thôi, không có gì ghê gớm lắm!” Như là muốn nhấn mạnh điều gì đó, Thang Dĩnh
lại nói thêm, “Là chị vốn dự định từ chối anh ta, không phải vì anh ta từ chối
chị trước chị mới nói như vậy đâu!”
“…” Cô nên sớm lường trước. Chẳng qua, chuyện này rốt cuộc là loại logic
gì, nếu hai người đều không có ý tứ với đối phương, vậy còn từ chối lẫn nhau để
làm gì chứ!
“Đúng rồi, về bản thảo mà em muốn, bây giờ chị lập tức đi xác nhận, mười
phút sau sẽ trả lời em.”
“Được, em vừa lúc muốn hỏi chị chuyện này.”
“Trời ạ…” Thang Dĩnh kêu to, “Có đôi khi em thật sự không đáng yêu chút
nào.”
Thang máy đến, Kiến Phi cúp điện thoại, cô đi theo dòng người vào trong.
Ngày hôm qua Hạng Phong cũng nói giống như vậy, điều đó không phải đã nói
rõ ràng, cô thật sự không đáng yêu sao?
Thế nhưng, cô âm thầm cười khổ, một người phụ nữ 30 tuổi, còn cần dùng đáng
yêu để tô điểm cho chính mình sao…
Cửa thang máy mở ra, Kiến Phi liền ngẩn người, bởi vì Lý Vi từ lầu một đi
vào, hai người gật đầu với nhau xem như chào hỏi. Lý Vi đứng ở trước mặt cô,
đưa lưng về phía cô. Kiến Phi đã thuộc loại người có vóc dáng cao gầy, nhưng mà
Lý Vi còn cao hơn cô. Ngày đầu tiên Lý Vi vào công ty, có những đồng nghiệp nam
lén thảo luận nói về một người đẹp, một tuần sau, bọn họ lại đem điều đó đổi thành
một tên khác “Băng sơn mỹ nhân”. Kiến Phi không có thành kiến gì đối với vị
đồng nghiệp mới này, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp sáng ngời kia,
cô luôn luôn cảm thấy có một loại áp lực vô hình.
“Đúng rồi,” Lý Vi chợt nghiêng nửa người, thấp giọng nói, “Phần bản thảo
kia thế nào?”
“… Tôi đã nghĩ ra cách, tìm một bản thảo khác để thay thế.”
“Bài khác?” Ánh mắt Lý Vi bỗng nhiên trở nên rất sắc bén.
Kiến Phi mấp máy môi, nói ra tên một người, Lý Vi trầm lặng vài giây rồi
mới nói: “À, cũng được.”
Nói xong, cô ta liền xoay người, để lại bóng lưng lạnh lùng.
Kiến Phi cười khổ, mặc dù trong lòng có một chút không vui, nhưng nếu
chuyện này do cô phụ trách, cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm đến cùng.
Trở về văn phòng, trợ lý Vịnh Thiến đã pha sẵn cà phê đặt ở trên bàn làm
việc của cô, mùi vị cà phê lan toả khiến người ta không khỏi có một cảm giác
hạnh phúc. Cô ấn nút trên điện thoại bàn, cô gái ở bên ngoài lập tức nhận máy,
cô dịu dàng nói: “Cám ơn.”
“A?”
“Cà phê.”
“Ồ,” cô gái nghe lời khách sáo vừa mừng lại vừa lo, “Không có chi, không có
chi.”
Cúp điện thoại, Kiến Phi liền mở máy tính lên, cô ngồi trên ghế của mình,
vừa uống cà phê vừa chờ điện thoại. Thế nhưng, cuộc gọi của Thang Dĩnh mãi đến
20 phút sau mới gọi tới, khi nghe được tiếng “Này” thật ủ rũ, cô đã có một linh
cảm không tốt.
“Chị xin lỗi, chị vô cùng xin lỗi. Người kia đồng ý với chị, nhưng mà…”
Thang Dĩnh chán nản nói.
“Không sao,” cho dù lồng ngực có loại buồn bực nói không nên lời, nhưng
Kiến Phi vẫn làm ra vẻ thoải mái nói, “Có lẽ những nhà văn tiểu thuyết trinh
thám đều giống nhau. Em sẽ tìm cách khác, luôn luôn có biện pháp mà.”
“… Chị xin lỗi.” Thang Dĩnh không yên tâm.
“Không có gì, yêu cầu của em lúc đầu cũng có chút thiếu suy nghĩ.”
Cô nhiều lần nhấn mạnh vài câu sau, rồi cúp điện thoại. Mặc dù khi nãy cô
thề rằng sẽ có cách, nhưng trong lòng cô rõ ràng, lúc này đây nếu muốn biến ra
một phần bản thảo khác thì gần như không có khả năng. Biện pháp duy nhất chính
là đến chỗ Lý Vi, thừa nhận sai sót của mình, xin cô ta điều chỉnh lại cách bố
trí trang in của tạp chí.
Thực ra cô không muốn đi, nhưng lại không thể không đi, cô không biết qua
chuyện này Lý Vi sẽ đánh giá cô như thế nào, kỳ thật cô cũng không để ý, nhưng
bị một đối thủ ngang sức ngang tài khinh thường, đó luôn luôn là điều không
thoải mái.
Góc phải màn hình máy tính nhảy ra một khung đối thoại: “Bạn nhận được
email mới từ Hạng Phong.”
Cô mở to đôi mắt, khung đối thoại đã biến mất, nhưng võng mạc vẫn còn lưu
lại một hình ảnh mờ nhạt, cô vội vàng mở hộp thư ra, có một email vừa mới nhận
được vào một phút trước. Cô chấp nhận, khi ngón trỏ ấn vào chuột trái thì nhịp
tim cô bỗng nhiên tăng nhanh, cô gần như