
như vậy …
Bác sĩ điều trị chính theo thường lệ họp ở trong phòng hội nghị, trống không,
Tần Tống sau khi bước vào cửa liền cảm thấy nhọc nhằn, hơi hơi chau mày, lập tức
có người cung kính tiến lên giải thích với anh: “… Một trăm mười ba bác sĩ nước
ngoài toàn bộ đều đã lên máy bay về nước, trừ bỏ hai mươi sáu bác sĩ hằng ngày
duy trì đợt trị liệu, toàn bộ đội chữa bệnh đã giải tán.”
Tần Tống im lặng nghe đến cuối, tay ôm đầu dần dần xiết chặt, “Ai đồng ý cho
bọn họ giải tán ?” Anh thanh âm lạnh lẽo cơ hồ muốn ngưng kết thành băng: “Các
ngươi, đều, sống, đủ, rồi, sao!”
“Ba!” Báo cáo trong tay người nọ trượt xuống không giữ được, tay run lên, anh
xoay người nhặt lại, hai bắp đùi đều mềm nhũn.
Tần gia tiểu Lục thiếu kiêu ngạo ương ngạnh mọi người đều biết, nhưng là
không tới một năm toàn bộ “Tần thị” này đều do anh một mình đảm đương. Mũi nhọn
vây quanh, lại làm cho người ta càng thêm không rét mà run.
“Nội trong mười hai giờ, toàn bộ phải xuất hiện ở trước mặt tôi. Hoặc là, ”
Tần Tống mím môi, trên mặt một tia biểu tình cũng không có, “Vĩnh viễn biến
mất.”
“Là!” Thủ hạ không chút chần chờ, cúi đầu lập tức đáp lời.
“Không cần.” Một cái giọng nữ lúc này từ xa lại gần, Tần Tống không có quay
đầu, cũng biết là Trương Phác Ngọc.
“Là tôi để cho bọn họ giải tán, mọi người đã đều lên máy bay, đừng đuổi theo
nữa.” Trương Phác Ngọc kéo báo cáo từ tay người nọ qua, sắc mặt mệt mỏi đối với
anh khẽ gật đầu, “Anh, trước đi ra ngoài.”
Thủ hạ nhận lệnh vội chạy không ngừng bay ra bên ngoài, không quên đem cửa
phòng họp đóng lại.
Không có người nói chuyện, một phòng vắng vẻ im lặng, chỉ có Tần Tống ngập
trong trời lửa giận mênh mông không ngừng.
Trương Phác Ngọc tay vỗ về trên đôi vai anh, trên lưng anh buộc chặt giống
như vác tảng đá, “A Tống…”
“Nói.” Tần Tống nỗ lực kiềm chế, lạnh như băng phun ra từng chữ.
“Để cho ông ấy đi thôi.”
“Oành!”
Một tiếng sấm sét nổ tung.
Tần Tống một quyền đánh ở trên mặt bàn hội nghị rộng lớn dày, kim loại lạnh
như băng hơi hơi lõm xuống có chút đáng sợ, xương ngón tay anh rất nhanh xanh
tím hơn nữa tơ máu chảy ra ngoài.
“Không cần như vậy.” Trương Phác Ngọc kéo ngón tay con qua, đau lòng thổi
thổi, đem ngón tay lạnh lẽo phủ trên hai tay của bà, “Con với mẹ đều rõ ràng:
Đến bây giờ, nếu thật là vì tốt cho ông ấy, sẽ không nên làm giải phẫu lần thứ
ba. Không cần lại tra tấn ông ấy nữa .”
“Mẹ muốn tôi nhìn ba… chết sao?” Tần Tống rốt cục mở miệng, thanh âm trầm
thấp khẽ khàng run rẩy: “Con làm không được!”
“Mẹ biết, điều đó thực khó khăn. Nhưng cho dù khó khăn… Cũng đều kém với việc
cha vì mẹ và con mà cố gắng chống đỡ, đến bây giờ cũng đã rất khó khăn rồi?”
Trương Phác Ngọc hít một hơi, hiện tại không phải thời điểm nước mắt rơi xuống,
bà thuyết phục con trai của bà… Để cho chồng của bà đi tìm cái chết.
Bà vỗ về Tần Tống, như là thời điểm khi anh còn nhỏ nóng giận lúc xưa cứ như
vậy mà an ủi anh, có thể làm cho anh trầm tĩnh trở lại.
“A Tống,” bà nhẹ giọng nói, “Ông ấy là Tần Uẩn , kiêu ngạo, không gì là làm
không được, một người nam nhân huyền thoại.
Ông ấy này cả đời, trừ bỏ thời điểm hướng mẹ cầu hôn, không còn đối với bất
luận kẻ nào hay sự vật nào cúi đầu qua nữa. Con như thế nào nhẫn tâm… Nhìn ông
ấy không những một lần, lại lần nữa cứ hướng thân thể của chính mình mà cầu xin
bỏ qua chứ?”
“Đó là trị liệu.” Tần Tống không thể nhịn được nữa đánh gãy, cực kỳ hung
ác.
“Trị được không?” Trương Phác Ngọc kinh ngạc hỏi.
Chỉ với một câu này, liền đem Tần Tống hoàn toàn đẩy vào góc chết. Bởi vì
trong lòng anh rất rõ ràng —— trị không hết.
Cái gọi là lần giải phẫu thứ ba, cùng với chuyện Tần Uẩn trị liệu, không bằng
nói Tần Uẩn là đang an ủi tâm của mọi người.
Từ khi bệnh tình chẩn đoán chính xác, Tần Tống liền không từ bất cứ thủ đoạn
tồi tệ nào thu xếp hết thảy, tìm bác sĩ giỏi nhất đến loại thuốc mới nhất, anh
tuyệt đối không muốn mất đi cha mình.
Mà Tần Uẩn vẫn bình tĩnh phối hợp trị liệu, ông - một người liều chết bị tra
tấn, để đứa con thân ái của mình có thể tạm thời an tâm.
Chuyện này, Tần Tống không phải không biết .
Thế nhưng lòng người chính là vặn vẹo như vậy, anh rõ ràng biết rõ cha hoàn
toàn chịu khổ vô ích, cũng không muốn buông tay để cho ông rời đi.
Bởi vì cái quyết định kia, anh tuyệt đối không đành lòng.
Mà hiện tại, mẹ anh người vẫn luôn nhỏ bé yếu ớt vô lo vô, quả quyết thản
nhiên đứng dậy, thay mọi người hạ cái mệnh lệnh kia.
“A Tống, con cho đến bây giờ , không hề động qua cái giải phẫu gì, con không
hiểu cảm giác khi bụng của bản thân mình bị người phá vỡ … Mẹ biết, thời điểm
mẹ sinh con đã trúng một đao, lúc ấy đã dùng thuốc tê, thế nhưng là dao giải
phẫu thời điểm giải phẫu bụng, mẹ còn cảm giác được, cái loại cảm giác này… Nói
không nên lời trống rỗng, thật giống như cả người đều bị vét sạch, nguyên khí
đều giống như bị rút sạch.
Ba con lúc ấy ở bên cạnh nhìn, tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng là sau đó
liền không để cho mẹ mang thai lần nữa.
Kỳ thật vốn, thời điểm kết hôn mẹ nói với ông ấy