
chậm rãi, từ lần giải phẫu thứ hai trở về sau đó ông
liền thủy chung không thể hoàn toàn khôi phục trở lại.
“Không cần! Con không có không thoải mái.” Hàn Đình Đình buông bát đũa, “A
Tống anh ấy đêm nay có xã giao, nói khuya mới có thể về nhà, không cần khiến anh
ấy lo lắng ạ, con chính mình tự lái xe trở về.”
Tần Uẩn cười nhẹ: “Phác Ngọc, em xem xem con dâu…Anh trước kia chỉ cần nói đi
ra ngoài xã giao, tăng ca chậm trở về một chút em đều phải giả trang bị bệnh hù
dọa người.”
Lời tuy như thế, khi ông nhìn về phía Trương Phác Ngọc vẫn là cười cực sủng
nịch. Trương Phác Ngọc làm nũng trừng mắt nhìn ông liếc mắt một cái.
Tình cảnh này làm cho Hàn Đình Đình trong lòng càng thêm tư vị không phải,
buông bát nói chuyện một lát, sau đó cô rầu rĩ không vui trở về nhà của cô với
Tần Tống.
Từ chỗ bảo vệ lấy túi đồ, cô dừng xe ở gara sau đó vụng trộm mở ra nhìn nhìn:
Hô! Hoàn hảo, này không phải khẩu vị nặng vải voan mỏng màu đen kia.
Vừa mở hộp giấy tinh xảo ra còn kèm theo một cỗ hương thơm ôn nhu xông vào
mũi, một mùi hương hoa hồng rõ ràng là tấm thiệp lẳng lặng nằm ở trên cùng, bên
cạnh hé ra tờ giấy nhỏ màu phấn hồng: “Thân ái : Chọn đến chọn đi vẫn là một bộ
này thích hợp với cậu nhất, mong là anh ta sẽ thích \(^o^)/
PS: Đã thay các cậu ôn nhu dùng nước tẩy sạch cẩn thận làm nóng qua, xin yên
tâm sử dụng, tặng cho tri kỷ ngàn lời khen ngợi.”
Có cái gì ngạc nhiên cổ quái này nọ đều bán cho bạn tốt, ngẫu nhiên thật đúng
là một chuyện tốt đẹp a… Hàn Đình Đình vui vẻ đứng lên, đem quần áo lấy ra một
nữa xem xét, chỉ thấy một bộ quần áo học sinh áo trắng váy lam, áo sơmi màu
trắng kia bụng chỉ có một cúc áo, váy lam chiều dài cũng là cực ngắn làm cho
người tôi đỏ mặt.
Thường thường không chút đặc sắc như cô, nói vậy sau khi mặc vào thị giác
cũng có thể biến thành tạc nhũ, vưu vật chân dài đi… Khụ khụ! Tỉnh tỉnh! Đứng
đắn một chút!
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn '>
**
Một đường đỏ mặt vùi đầu trở về, Tần Tống thế nhưng ở nhà. Hàn Đình Đình còn
chưa kịp vui vẻ, tâm liền “Đông” một cái trầm xuống —— Trước cửa nằm đó một đôi
giày cao gót nữ tinh xảo, cực kỳ lóng lánh rúc vào bên cạnh giày da của Tần
Tống, hai đôi giày đều ném nghiêng ngả trong nhà, từ đó có thể thấy được chủ
nhân khi cởi chúng nó động tác thập phần cấp bách.
Hàn Đình Đình sững sờ ngay tại chỗ, nước mắt “Xoát” một tiếng đã đi
xuống.
Tần Tống lúc này từ trên lầu đi xuống dưới, mặc quần áo ở nhà, một bộ dáng
vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt sũng .
“A? Em như thế nào sớm như vậy đã về ?” Anh thấy Hàn Đình Đình đứng ở trước
cửa, kinh ngạc hỏi, “… Như thế nào lại khóc!”
Thấy vẻ mặt cô nước mắt, anh hoảng sợ, vội vàng qua đây nâng lên khuôn mặt
của cô xem xét, “Làm sao vậy? Là ba mẹ anh nói cái gì với em? !”
Cô tránh tay anh ra thối lui hai bước, đá đá cặp giày cao gót kia, liền như
vậy chảy nước mắt mà nhìn anh.
“Tần Tống?” Lầu một cửa phòng khách lúc này vừa mở, một nữ nhân tóc dài tới
thắt lưng xinh đẹp thoải mái đứng ở nơi đó, toàn thân chỉ vây quanh một cái khăn
tắm màu trắng.
Thế nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn là không có nửa điểm kinh hoảng, ngược lại
tươi cười xinh đẹp làm cho Hàn Đình Đình cả người phát run.
Tần Tống hút một ngụm khí lạnh, ôm cổ Hàn Đình Đình đang xoay người muốn đi,
dựng thẳng mi hung tợn hướng về phía cái đại mỹ nữ kia mắng: “Cô bị điên à! Đây
là vợ của tôi!”
Uyển Phi Phi trấn định nhún nhún vai, xương quai xanh theo động tác này tựa
như con bướm xinh đẹp linh động, “Tôi đang muốn hỏi, có thể hướng phu nhân anh
mượn một bộ quần áo mặc hay không?”
Tần Tống tùy tay cầm lấy bộ áo trong tay Hàn Đình Đình kia, vội vàng cuộn
thành một đống ném cho cô.
Uyển Phi Phi cánh tay ngọc mở ra lưu loát tiếp nhận, mắt nhìn thấy tiểu nữ
nhân bị Tần Tống vòng ôm vào trong ngực gắt gao bảo hộ, mỉm cười, “Tôi đây liền
đi vào trước.”
Uyển Phi Phi một bước vừa vào cửa phòng, Tần Tống vội vàng thấp giọng dồn dập
đối với người trong lòng nói: “Anh đây là trong sạch ! Ai cùng cô ta có nửa điểm
ái muội lui tới liền không chết tử tế được!”
Hàn Đình Đình rầu rĩ đẩy anh, “Anh buông ra !”
“Buông ra em sẽ không chạy chứ?” Tần Tống một ngày này trong tình trạng mệt
mỏi kiệt sức, chậm rãi buông cô ra. Ai ngờ vừa buông lỏng tay cô liền hướng
phòng trong đi tới, anh vội vàng giữ chặt lại, thu vào trong lòng ôm gắt gao
.
“Em nghe anh giải thích a!” Anh nóng nảy.
Hàn Đình Đình trong lòng muốn đá cong tường —— Tạc nhũ chân dài của cô a a a
a a!
[TNN: =.,='>
“Cô ta là người lần này cùng anh hợp tác, thời điểm vừa rồi bọn anh đi hiện
trường xem xét một hạng mục gặp chút chuyện, trang thiết bị bị cháy khiến anh
cùng cô ta toàn thân đều bị ẩm ướt, anh trở về tắm rửa thay quần áo!
Cô ta không có lái xe, trời lạnh như thế cũng không thể để cho cô ta ướt đẫm
ở trên đường gió thổi chờ xe đón? Anh chỉ hảo tâm đem cô ta mang về a!” Tần Tống
ảo não ôm chặt cô, “Vợ, em tin anh tin anh đi a!”
“Cô ta chính là nữ khách hàng ‘Thực đặc biệt’ kia hả ? Nguyên nhân hít vào bị
dị ứng của anh ?” Hàn Đìn