
ông, anh cũng không còn đối xử quá tốt
với cô nữa. Lúc trước khi hai người ở nhà, anh luôn trêu chọc cô, hoặc sai cô
làm cái này cái nọ, nhưng ít ra cũng còn nói cười, mà anh bây giờ ngay đến mắt
cũng không liếc cô, và tất nhiên, cũng rất ít trò chuyện với cô.
Hàn Đình
Đình cảm thấy rất chán nản.
————————————
Trương Phác Ngọc ngược lại rất hứng thú, suốt ngày lôi kéo tán dóc với Hàn
Đình Đình, buổi tối lúc sắp ngủ còn đòi ngủ cùng giường, muốn ngủ chung với cô.
Lại bị Tần Tống quyết liệt phản đối: “Cô ấy ngủ với con!”
Nháy mắt Trương
Phác Ngọc nước mắt lưng tròng, kéo góc áo con trai làm nũng: “Nhưng mẹ không ngủ
một mình được!”
“À, cho mẹ cái này, cho ngủ chung với mẹ nhé.” Tần Tống giật
lấy Phốc Phốc trong tay Hàn Đình Đình, giới thiệu người bạn mới này với mẹ anh:
“Nó tên là Phốc Phốc.”
Trương Phác Ngọc ghét bỏ đẩy con gấu teddy mặc chiếc
áo lông xanh cũ nát ra: “Xấu quá! Mẹ không thích!”
Hàn Đình Đình im lặng xoay
mặt đi, ôm Phốc Phốc đứng rụt vào bên người Tần Tống. Tần Tống thấy thế rất đắc
ý kéo cô dậy, bước lên tầng trong ánh mắt đáng thương của mẹ anh.
Lúc lên lầu
vào phòng, sắc mặt ấm áp của Tần Tống nhất thời quên thu lại, thấy Hàn Đình Đình
đang cười lấy lòng anh, anh nhướng nhướng khóe môi, “Em vui cái gì? Anh thấy em
ngốc như vậy, sợ bị mẹ anh hỏi đến cái gì hở cái đó! Em nghĩ rằng anh muốn ngủ
cùng em chắc?”
Hàn Đình Đình vỗ vỗ má, vẫn cười tủm tỉm. Tần Tống quan tâm
đến cô, chẳng biết thật giả nhưng cô vẫn rất vui.
Tần Tống liếc cô một cái,
đẩy cô vào giường, còn mình đi tắm rửa trước khi ngủ.
Đi ngủ… tất nhiên là
một loại chuyện không được thoải mái.
Dưới tấm chăn là hai người tay trong
tay, hai tay đều nắm trước ngực, dáng nằm chuẩn thắng tắp. Rõ ràng là đêm rất
tĩnh lặng, nhưng không ai có thể đi vào giấc ngủ được.
Trái tim cơ bản không
thể tự mình khống chế, chỉ nảy lên theo mỗi nhịp thở của người kia, anh thở càng
mạnh, tim cô cũng đập càng nhanh, không bao lâu sau hai người đều cảm thấy hít
thở khó khăn, một người hơi quay đi, người kia thì dứt khoát ngồi dậy.
“Hàn
Đình Đình, ” Tần Tống trầm giọng trong bóng tối nói: “Mang con gấu rụng lông ra
ngoài cho anh!” Mũi anh bị dị ứng, càng ngày càng ngứa.
Mộng đẹp ban đầu đã
bị vỡ “lốp bốp” tan tành, Hàn Đình Đình bối rối một chút, nhỏ giọng kháng nghị:
“Phốc Phốc không rụng lông… Em quen ôm nó ngủ rồi.”
“Cái thứ gấu không lông
thì có gì hay ho cơ chứ?!” Tần Tống phát điên, một cái đống tả tơi như giẻ lau,
cô lại ngày nào cũng mặc quần áo cho nó, ngày nào cũng ôm nó ngủ! Còn đối đãi
tốt hơn cả với anh!
Hàn Đình Đình cũng ngồi dậy, nhích lại gần anh một chút,
“Em biết anh giận em, anh đừng giận chó đánh mèo Phốc Phốc chứ.” Cô thì thào
trong bóng tối.
Tần Tống lạnh nhạt hừm một tiếng, nghĩ rằng người này thì ra
cũng biết mình đang giận.
“Em nghĩ… Tần Tống, chúng ta ở cùng nhau lâu như
vậy, mặc dù có lúc anh vô lý, nhưng anh đối với em rất tốt, còn ba mẹ em, anh
giúp em rất nhiều. Em thực sự cảm ơn anh.” Cô ngừng lại một chút, vẫn còn một
phần, cô cần một chút… không đúng, thật nhiều dũng khí.
Tần Tống nghe đến đó,
trong lòng đã sớm lệ rơi đầy mặt, làm một sinh vật giống đực đẹp trai, khỏe
mạnh, nhiều tiền, nhiều người mê như vậy, anh chỉ mới thổ lộ tình cảm thật sự
chưa quá hai lần, thì hai lần đều bị từ chối, hơn nữa hai lần còn được nhận giấy
khen người tốt…
“Đừng nói nữa.” Tần Tống cắn răng, buồn bã gằn từng tiếng,
ngăn cô nói tiếp: “Ngày đó anh uống say, lời nói đều là do say rượu, em tin thật
à!”
Lúc này đổi lại là Hàn Đình Đình sửng sốt, cô còn chưa nói xong… được
rồi, hoàn toàn chưa nói xong…
“Anh buồn ngủ quá, ngủ đi.” Tần Tống không thèm
quan tâm Phốc Phốc có rụng lông hay không nữa, bèn anh dũng nằm xuống, trùm chăn
kín đầu nhắm mắt.
Thật đau khổ, trong lòng đang chảy máu chảy máu… Người nào
đó cắn góc chăn… hu hu hu…
——————————-
Lương thị, trước giờ họp buổi sáng.
Đại BOSS và Lý Vi Nhiên vẫn chưa đến,
ba người kia còn ăn sáng, Tần Tống nghiêm túc vùi đầu vào đống hồ sơ.
Kỷ Nam
quan sát một hồi, cắn bánh nhân dứa, nói: “Tiểu lục… sắc mặt không tốt.”
Dung
Nham liếc mắt nhìn Tần Tống, rất bình tĩnh: “Cậu lúc mới cưới cũng vậy
thôi.”
Trần Ngộ Bạch buông ly cà phê, đẩy mắt kính, “Cậu có chắc cậu ta ăn no
rồi chứ?”
“Không,” Dung Nham huơ huơ tờ báo trong tay, “Tôi cho rằng cậu ta
tuyệt đối chưa ăn đủ — Đói bụng rồi.”
Ba người rất ăn ý nở nụ cười.
Tần
Tống quăng cây bút trong tay, mất bình tĩnh hét lên: “Mới sáng sớm đã muốn kiếm
chuyện rồi à!”
Trần Ngộ Bạch buông tay tỏ vẻ không sợ hãi, Kỷ Nam bắt đầu bẻ
khớp tay kêu rất to… Dung Nham dàn hòa, đẩy Tần Tống vào phòng trong nói chuyện
khá lâu.
Mấy người bọn họ luôn luôn phối hợp rất ăn ý, chuyện của Tần Tống và Hàn Đình
Đình lúc trước Dung Nham có biết một chút. Tần Tống muốn học hỏi kinh nghiệm,
bèn hy sinh cái da mặt, đại khái kể qua cho anh nghe một lần về quy trình phát
giấy người tốt.
Bàn về phụ nữ, còn có ai có kinh nghiệm bằng nhị thiếu phong
lưu từng trải muôn vạn bụi hoa chứ? Vừa nghe c