
ùng sống chung được không?”
Hàn Đình
Đình há hốc mồm, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều giả thuyết đối đáp với anh,
nhưng không hề ngờ anh lại thổ lộ dứt khoát gọn gàng như thế.
Ở trong thế
giới của cô, hết thảy mọi sắc thái liên quan đến tình cảm đều hàm súc và rụt rè,
chẳng bao giờ có ai như Tần Tống, nói ra một chữ yêu với cô thẳng tuột như
thế.
Cô thấy không quen, lại thầm cảm thấy có chút mới mẻ.
“Tần Tống,” cô
do dự thắc mắc một lúc lâu, “Anh quên à, trước khi kết hôn chúng ta đã thỏa
thuận…” Lúc ấy anh còn cười rất lạnh nhạt với cô, nói theo kiểu của anh, cô
tuyệt đối không cần lo lắng. Vì sao bây giờ chưa được nửa năm, cô đã thực sự
phải lo lắng rồi…
Tần Tống vốn dĩ khinh thường chẳng thèm để ý đến điều ấy:
“Anh đang hỏi em có đồng ý không, em kéo chuyện cũ vào làm gì.”
Hàn Đình Đình
lắc đầu, “Em… không muốn.”
Tần Tống phát bực: “Vậy vì sao buổi sáng lại ôm
anh?!”
“Nào có …” Hàn Đình Đình vội vàng phủ nhận, bỗng nhiên nhớ lại: “À —
em ngủ mơ màng tưởng còn ở nhà, nghĩ anh là Phốc Phốc..”
Tần Tống thấy trước mắt một mảng đen thui, âm thầm nghiến răng, tiểu thổ màn
thầu… Coi như em lợi hại!
“Vậy quên đi!” Anh bị một cục tức to đùng nghẹ
ngang họng, lạnh lùng nói, “Thật ra anh cũng không sao cả, thử xem thôi.”
Anh hờn dỗi nói như vậy, xong lại xoay mặt sang chỗ khác có ý đợi, thế nhưng
Hàn Đình Đình chẳng mảy may hối hận hay cứu vãn nào, ngược lại hình như còn thở
phào nhẹ nhõm một hơi, thoải mái cười rộ lên: “Chúng ta về đi thôi?”
“…” Tần Tống nghiến răng nghiến lợi, “Hàn Đình Đình,” anh ngồi ngay ngắn,
bình tĩnh trừng thẳng vào cô: “Rốt cuộc là vì sao em không muốn? Em nói cho anh
nghe thử xem!”
Vì sao không muốn… Bởi vì ngay từ đầu anh đã nói không được
thích anh, cho nên dù ở chung khá lâu, mỗi ngày cô đều tự nhắc nhở mình, thế nên
khi anh thình lình nhắc đến, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt.
Giống như
trước đây cô bị sâu răng, mẹ cô liền cảnh cáo cô không được mua sôcôla ăn, sau
đó khi đã thay răng rồi, không biết vì sao nhưng cô vẫn không dám ăn lại sôcôla,
từ đó cho đến giờ, mặc dù thích đồ ngọt nhưng cô luôn bỏ qua tất cả các loại
sôcôla.
Sợ trả lời không đúng lại chọc anh giận, Hàn Đình Đình thận trọng
nghĩ, quay lại vấn đề cũ: “Chuyện đó… Sao anh lại muốn? Trước kia anh không
thích em…”
Tần Tống nghẹn lời.
Đúng vậy, vì sao anh lại muốn thử cùng sống
với cô? Bởi vì thích sự giản dị đoan trang, ngoan ngoãn dịu dàng của cô?
Bởi
vì ở trước mặt cô, bản thân anh không thể tự chủ được mà luôn bộc lộ chân thực
nhất?
Còn vì tại đây trong thời khắc trăm ngàn nguy hiểm này, một mình anh
gánh vác quá nhiều trọng trách nặng nề, mà cô lại là người duy nhất đứng ở bên
cạnh anh?
Lại hoặc là, chỉ vì nam đơn nữ chiếc đêm ngày bên nhau, khó kìm
lòng nổi?
Không biết. Đối với chuyện tình cảm anh luôn chỉ đánh giá bằng trực
giác, cũng không cảm nhận tỉ mỉ.
“Anh không biết,” anh gọn gàng dứt khoát trả
lời cô, “Chỉ là cảm thấy… em rất tốt.” Nói xong trên mặt Tần Tống xuất hiện một
màu hồng ửng đầy khả nghi, mất tự nhiên ho khan hai tiếng, “Hơn nữa, dù sao cũng
đã kết hôn rồi…”
“Nhưng chúng ta đã nói chỉ kết hôn một năm.” Hàn Đình Đình
nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Tần Tống phát điên, nheo nheo mắt, “Hàn Đình Đình,
lúc ở bên tôi cô vẫn nghĩ đến chuyện ly hôn phải không? Ly hôn để đi là mẹ kế
của tiểu Đồng gì gì kia à!”
Hàn Đình Đình im lặng. Ngay từ đầu cô đồng ý kết
hôn với Tần Tống, không kể để an ủi ba đang rất chán nản và thất vọng về cô khi
đó, ngoại trừ để chấm dứt các cuộc xem mắt liên miên không dứt, quả thật trong
đầu cũng có ý nghĩ như Tần Tống đã nói. Nhưng gần đây, cuộc sống của cô bị rất
nhiều sự việc và con người không liên quan xen vào, cô không còn giống như trước
đây nhớ về anh ấy và tiểu Đồng hàng ngày nữa…
Thấy cô trước mắt mà hồn như đã
lãng đãng tận chỗ nào, Tần Tống chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục cùng không cam
lòng như vậy — người vợ Tần lục thiếu gia anh cưới hỏi chính thức, thế mà ngang
nhiên nhớ đến người đàn ông khác trước mặt anh! Lại còn ngay sau khi anh thổ lộ
với cô nữa!
“Về nhà!” Anh quát cô, “Lên ghế trước lái xe đi!”
Hàn Đình
Đình hoảng sợ, “Nhưng em không thể!”
Cả người Tần Tống đầy mùi rượu, lạnh
nhạt cười một tiếng: “Vậy tôi phải lái?”
“… Thôi cứ để em.” Hàn Đình Đình
kiên trì bước vào ghế lái.
Tần Uẩn phải nằm viện một tháng, sợ Trương Phác
Ngọc ở một mình buồn, bèn đề nghị Tần Tống đưa mẹ đến ở với Hàn Đình Đình một
tháng. Tối nay khi Tần Tống từ bệnh viện trở về, qua quýt giao việc này cho Hàn
Đình Đình.
Hàn Đình Đình sửng sốt: “Ở đây á?”
Tần Tống đang xem giấy tờ,
cũng không ngẩng đầu lên, “Ừ” một tiếng cực kỳ lạnh nhạt.
“Chuyện… chuyện
này, hai người chúng ta sẽ phải ở chung một phòng?” Hàn Đình Đình lại bắt đầu
lắp bắp căng thẳng.
Tần Tống ngẩng đầu khỏi đống báo cáo, không kiên nhẫn
nhìn cô: “Em nghĩ anh và em tự nguyện à?”
Hàn Đình Đình không dám nói gì
thêm, sợ lại chọc anh mất hứng.
Từ cái đêm anh uống rượu trong bệnh viện, hỏi
cô muốn thử cùng chung sống với anh hay kh