Duck hunt
Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324460

Bình chọn: 10.00/10/446 lượt.

được đâu. Những ngày qua có thật nhiều biến cố. Có vài sự đổ vỡ đau lòng. Mất em rồi mình mới thấy tình yêu của em thật quý giá. Nhưng muộn mất rồi. Giờ này, mình ngồi đây, một mình, nhìn vào sự cô độc của đêm. Online facebook, một bạn mất ngủ vì câu nói: “Sẽ có lúc người mà bạn từ bỏ…chính là người bạn muốn tìm lại nhất.” Câu nói đó đúng với em, hay với mình, hay chẳng đúng chút nào cả? Hoảng hề! Hốt hề! Mọi thứ đã trở lên huyễn ảo và vô định. Những giấc mơ cũng ngày càng hoảng hốt. Ôi, mình biết phải làm gì đây?

p/s: Nhíp nhỏ ơi, anh nhớ và yêu em nhiều lắm. Lúc này, anh đang yếu lòng.”

Entry thứ 6: “Hãy hứa đi Hoàng, không nhắn tin, không gọi điện, không níu kéo, không làm phiền người ta nữa”

Entry thứ 7: “Ngày hôm qua trên đường về, cũng nhiều xúc cảm lắm. Nhưng bận quá, đi học, rồi lại về làm việc đến sáng, mọi thứ lại kéo đi. Tới giờ là 3h chiều, tỉnh dậy, mò mẫm đi kiếm cái gì ăn. 5,6h chiều, tan sở, lao vào dòng người chen lấn, tiếng động cơ xe máy, ô tô ầm ào, dù không mệt thì về đến nhà cũng như thấy người không con chút sức lực nào. Hiện tại thì mình chọn nghe nhạc trên đường tan làm. Mình thích cảm giác tiếng động cơ xen lẫn tiếng nhạc, ầm ì và những lời ca. Mình đang đi cạnh dòng người. Cố tình đi thật chậm (tất nhiên không chậm quá để mấy ông “3 giây là bấm” phía sau mắng mỏ inh ỏi) để tận hưởng thứ âm thanh hỗn tạp giữa gió, nhạc, vừa tiếng động cơ, giữa âm hưởng và tiếng ồn, và giữa những khả thể. Rồi lại tự nghĩ vu vơ, về nhiều thứ, nhiều chuyện, đẩy đưa. Rồi lại thấy mình, cho dù lý tính tới mức nào thì vẫn là 1 thằng con trai có một tâm hồn lãng đãng”

Vậy đấy, mình cứ ghi nhật kí hằng ngày, gửi những nỗi buồn vào một thế giới ảo ở đâu đó. Mình vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn chăm sóc mẹ, vẫn… nhớ em.

Nếu trong từ điển của Tình yêu không có từ CHIA TAY, thì tốt biết mấy!



Vi à, giá như có một phép màu nào đó hóa giải câu chuyện của chúng mình em nhỉ. Anh vẫn thường tự huyễn hoặc bản thân mình như thế!



Rồi mình ốm! Có lẽ khá nặng! Đó là lần đầu tiên mình hiểu được cảm giác ốm tương tư. Nó có thật mọi người ạ. Bải hoải và trống hoác. Mình không thể tập trung vào làm việc, không có hứng ăn uống. Cứ ăn vào là nôn. Đầu óc thì quay cuồng. Nhưng mình phải cảm ơn cơn ốm đó. Vì sau ba ngày mình nằm bẹp trên giường bệnh, mình nhận được điện thoại của Vi.

- Alo?

- … (Số lạ im lặng không nói gì)

- Alo, nếu không có việc gì mình cụp máy nhé! Mình đang mệt! Chào bạn!

- … (Mình nghe thấy tiếng thở bên đầu dây bên kia, và tim mình đập loạn xạ lên)

- Em đúng không?

- …

- Vi à?

- Anh làm cái quái gì đấy? Có cái sức khỏe thôi mà cũng không giữ gìn được cẩn thận là cái kiểu gì?

- Anh mệt lắm, Vi đừng mắng anh!

- Anh đi chết đi!

- Ừ anh đi đây!

- Con chó! Liệu mà ăn uống cẩn thận vào không thì đừng trách tôi. Con chó mặt phệ! Con chi hua hua !

- Gâu gâu gâu… gâu

- …. (Mình nghe thấy tiếng phì cười của em)

- Em có định đến thăm anh không?

- Không! Tôi với anh không liên quan gì nữa. Nhưng như thế thì anh cũng phải làm thế nào để khỏe lại đi nếu không muốn tôi chọc tiết 1 phát chết luôn!

- Anh biết lỗi rồi …

Vi cụp máy, để lại những tiếng tút dài… Mình cố gượng dậy với lấy bát cháo nguội, tách vòi hút ở hộp sữa Vinamilk trên bàn rồi cắm vào bát cháo và cố gắng hút. Đúng rồi, mình cần khỏe lại, nếu không sẽ bị Vi chọc tiết chết.

Phía trước mình, sau một thời gian dài đi trong đường hầm tăm tối, đã nhìn thấy ánh sáng của lối ra…

Nếu không em thì không ai khác. Không ai có thể khiến trái tim anh ấm áp như em. Cũng không ai có thể làm trái tim anh đau đớn giống cách em đã làm. Bỗng dưng anh sợ, anh sợ người khiến anh hạnh phúc, bởi anh hiểu chỉ có họ mới có thể khiến anh đau.

Từng giây từng phút mình nằm chờ điện thoại của Vi. Có số mới của em rồi mà mình vẫn không dám chủ động liên lạc trước. Mình sợ những lời nói chối từ lạnh lùng của em lắm.

Thằng Hưng đến thăm mình vào mỗi tối, nó chẳng mang quà cáp gì đến, thậm chí còn ăn hết cả hoa quả đường sữa mọi người mua cho.

- Hoàng mày có ăn cam không? Mà chắc ốm ko được ăn đâu để tao ăn một mình.

- Sữa này mày không thích uống phải không? Để tao uống giúp cho.

- Mày không thích bánh ngọt nhỉ? Thôi để tao xử lí.

Mẹ cái thằng, ăn hết mẹ đi còn ra vẻ cứu giúp. Mình vừa cố gắng lết vào nhà vệ sinh giải quyết (ốm nên nằm nhịn cả ngày) vừa nói vọng ra hỏi thăm tình hình nó:

- Mày với Linh dạo này sao rồi?

- Vẫn trò chuyện đêm khuya, thi thoảng nhớ bắt nàng chát xiếc nhưng nàng không chịu còn chửi cho một trận.

Chưa kịp nói gì, chuông cửa nhà mình reo lên ầm ỹ. Kể từ cái ngày đẹp trời chuông cửa reo khi mình đang ngủ, rồi mình lon tọn chạy xuống mở cửa cho ẻm hàng xóm nhảy vào tát mình nổ đom đóm mắt, thì mình sợ cái âm thanh đó một cách đặc biệt. Cứ đứng đơ ở cửa nhà tắm một lúc không nhích nổi chân vì kí ức tràn về. Thằng Hưng vừa nhai bánh ngọt vừa trợn mắt nhìn mình:

- Mày làm sao thế? Chóng mặt à?

- Ừ tao mệt quá, mày xuống mở cửa cho tao với

- Ờ đi nằm đi, quỷ, đi đái phát mà đã hoa hết cả mắt thì sau này vợ con nhờ gì?

- Ô t