
Nhiên
thở dài nhẹ nhõm, tốt quá, chỉ là hiểu lầm thôi. Nhớ tới Nam Cung Yến từ trước
tới nay trước sau như một, lo lắng, “Bảo anh ta tỉnh dậy thì gọi điện cho Nam
Tử, vợ anh ta sắp sinh rồi!”
Nam Tịch Tuyệt ngồi bên nghe không nhịn nổi, phì cười.
Đã bao lâu rồi, không nhìn thấy vẻ nghịch ngợm này của cô ấy? An Nhiên trừng
mắt nhìn anh một cái.
…
Lúc Cố Lãng tỉnh lại, Nam
Cung Yến chuyển lại nguyên văn lời của An Nhiên. Anh vốn đang híp mắt vội ngồi
bật dậy, loạng choạng vơ lấy quần áo mặc đòi đi ra ngoài.
“Ha ha, thật không giống
anh tẹo nào.” Nam Cung Yến cười nhạo nói, “Anh bị ngu à?”
Nghe lời cô ta, Cố Lãng
từ từ trấn tĩnh lại, vỗ đầu, “Chết tiệt, sốt tới mức đần cả người!” Đêm 30 vừa
mới… với cô ấy xong, làm sao lại nhanh vậy! Có điều, anh vuốt vuốt ngực, tim
vẫn còn đập thình thịch, cứ như muốn nổ tung lồng ngực ra luôn. Anh rất nhớ cô,
chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nhức nhối toàn thân rồi.
Cố Lãng trở lại trên
giường, Nam Cung Yến nhét cặp nhiệt độ vào miệng anh, có chút lo lắng: “Sao vẫn
chưa hạ sốt chứ!”
Anh cáu kỉnh lôi cặp
nhiệt độ ra, khẽ động đậy cánh tay trái: “Có sao đâu mà phải nhăn mặt!”
“Đừng lộn xộn, vết thương
bị sưng to! Phải nghỉ ngơi hai ba ngày.”
Cố Lãng lấy di động gọi
điện thoại cho Aron, “Tôi phải về nước, ngay-lập-tức!” Đảo mắt thấy Nam Cung
Yến muốn nói cái gì, không nhịn được phất tay, “Đừng cản anh, anh phải về kết
hôn!”
Nam Cung Yến tự tiếu phi
tiếu nhìn anh, “Trước đây người ta theo đuổi anh, giờ anh lại theo đuổi cô ta,
có ý gì đây?”
Cố Lãng chậm rãi mặc quần
áo, “Sau đó, làm thành một vòng tròn. Nha đầu kia, mỗi lần nhìn thấy anh
đều quay đầu chạy, cô căn bản không biết…”
“Không biết cái gì?” Nam
Cung Yến hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì.” Cố Lãng lắc lắc đầu, đầu óc bây giờ hãy
còn đau nhức, cũng chẳng cầm theo cái gì, bỏ di động vào túi áo đi ra ngoài, ra
tới cửa, làm như vô tình nói vọng lại: “Quân Như ở Tú Sơn, có lẽ bây giờ đã
xuất gia rồi.”
…
Tần Tiểu Mạn tựa như âm
hồn bất tán, mỗi ngày đều phất phơ bay qua bay lại trong nhà Nam Tịch Tuyệt.
Lâm Lâm bám theo cô mãi cũng phát rầu, học người lớn cau mặt nhíu mày tựa như
bà cụ non. Nam Tịch Tuyệt cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi An Nhiên: “Không
nói cho cô ấy sao?”
An Nhiên cau mày nhìn cô,
“Cô ấy không cho em nhắc tới Cố Lãng, vừa đụng tới là khóc. Em vẫn chưa tìm
được cơ hội.”
Nam Tịch Tuyệt dè dặt:
“Tiểu Nhiên, không phải là em cố ý trả thù đấy chứ?”
Tiểu
Nhiên? Trong lòng An Nhiên đột nhiên nóng lên, khóe mắt cũng cay cay. Bỏ đi…,
“Không có, em không phải cái loại ác nhân như thế.” Tuy rằng, nợ cũ nợ mới của
cô với Cố Lãng cô còn chưa thèm tính sổ đâu.
Đồng hồ báo thức tíc tắc
tíc tắc, trong căn phòng khách chỉ còn có hai người càng nghe lại càng chói
tai. An Nhiên hít một hơi thật sâu, đi tới chỗ cửa bếp lấy cái tạp dề mà ngày
ngày thím Lâm vẫn dùng để nấu nướng, “Em làm cái gì đó ăn đây,” dừng lại một
chút, cô lại chỗ cái thớt gỗ, loay hoay thái nốt nửa củ su hào, cứng ngắc nói,
“Hôm nay, cảm ơn anh!”
Nam Tịch Tuyệt nhíu mày,
chằm chằm nhìn cô, cũng im lặng một chút mới nói: “Anh muốn ăn canh cà chua nấu
trứng.”
An Nhiên xoay lưng lại,
khẽ thở dài, đúng là cái đồ được đằng chân lân đằng đầu.
Nấu nướng xong xuôi cũng
hơn tám giờ tối, An Nhiên khẽ khàng đi lên lầu, qua phòng của Lâm Lâm, định kêu
Tiểu Mạn dậy. Ngọn đèn ngủ ở đầu giường vẫn sáng, Tiểu Mạn ôm Lâm Lâm, hai
người một lớn một nhỏ ngủ say sưa. Cô ngập ngừng dừng lại, cuối cùng khẽ đắp
chăn cho hai người rồi đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, một vòng
tay rộng định choàng ra ôm lấy cô, cô giật mình, lập tức nhảy sang bên mấy
bước.
Nam Tịch Tuyệt cũng không
buông tay, “Không gọi Lâm Lâm ăn sao?” An Nhiên cúi đầu đi xuống dưới nhà, hạ
giọng nói: “Để bọn họ ngủ đi.”
Cả chiếc bàn ăn lớn chỉ
có An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt yên lặng ăn cơm. Nam Tịch Tuyệt cười lớn trấn an
cô, ăn hết một chén canh, lại không khách khí đưa cái bát không ra trước mặt
cô, “Thêm một chén nữa.” Lúc An Nhiên đứng lên đi lấy, lại nghe anh bỏ thêm một
câu: “Nhiều trứng vào.”
Hai người đang ăn, thím
Lâm đi ra ngoài trở về, thấy bọn họ không khỏi vui mừng. Bà đã nói mà, vợ chồng
son sao mà cáu kỉnh nhau cả ngày được. Bà đặt túi mía mới mua lên bàn, cười
nói: “Lâm Lâm tiểu thư mấy ngày nay đòi ăn cái này, tôi mua một ít, vẫn đang
còn tươi lắm.”
“Con nít dạ dày yếu, phải
ăn đồ mềm. Mua mấy cái này làm gì?” Nam Tịch Tuyệt không vui nói.
Thím Lâm thật thà cười,
“Không sao đâu. Lâm Lâm tiểu thư còn nói phu nhân cũng thích ăn. Mía ép thành
nước uống cũng tốt mà, lại còn mới nữa.”
Nam Tịch Tuyệt liếc mắt
nhìn An Nhiên, thấy cô vẫn chú tâm gẩy gẩy xương cá trong bát, ra vẻ không nghe
không thấy, “Vậy ép nước đi. Nhiều nhiều một chút.” Giọng nói có chút ý cười
gian xảo, thỏa mãn thấy người nào đó hai tai đỏ bừng.
Lúc hai người mới yêu
nhau, gen nam ác liệt của Nam Tịch Tuyệt không lúc nào kiềm chế được. An Nhiên
thích ăn mía, mà lại lười gặm, làm nũng quấn lấy anh bắ