
nh giúp cô lấy hành lí, giúp cô chườm nóng, rồi còn cố định mắt cá chân, sau đó rời đi, mãi đến bữa tối mới xuất hiện.
Lúc dùng cơm nói chuyện phiếm, cô mới biết Đào Hoa là nữ chủ nhân, còn người đàn ông đầu trọc kia là lão công của cô ấy tên Đồ Hải Dương, bọn họ nhận nuôi ba đứa bé không cùng quốc tịch, một năm trước cùng bạn tốt mở ra một nhà hàng ăn, có đồ ăn cùng bia, cũng có bánh ngọt và cà phê, tên gọi là: “Ánh trăng màu lam.”
Hà Đào Hoa là một cô gái rất tốt, cá tính thiện lương lại tốt bụng.
Đồ Hải Dương dáng dấp cao lớn nhưng lại rất trầm mặc, nhưng đối xử rất tốt với lão bà và mấy đứa bé.
Bọn họ là đôi vợ chồng có ngoại hình rất bắt mắt, tiên sinh đầu trọc với mỹ nữ ngực lớn, khiến người ta khó quên.
Cả hai vợ chồng đều là người tốt, tình cảm ngọt ngào của cả hai làm mọi người yêu thích và ngưỡng mộ.
Cô lật người, tầm mắt lại không tự chủ được rơi trên bao thuốc đặt ở đầu giường.
Bao thuốc đã mở, đó là của anh ta, căn phòng này, cũng là của anh ta.
Đào Hoa nói, Mạc Sâm và Hải Dương là bạn tốt, cho nên để tiện cho anh ta tới chơi, nên lúc xây phòng thì để một phòng dành riêng cho anh.
Trên thực tế, chăn bông ở trên giường, còn lưu lại mùi vị của anh.
Nhiều năm dùng hương liệu và tinh dầu, cô đã tự huấn luyện bản thân phân biệt mùi vị, dần dần, khứu giác càng trở nên nhạy bén, về sau, cô ngược lại có thói quen dùng mùi vị để nhận thức.
Mùi vị trên mỗi người đều khác nhau, trừ mùi vốn có trên cơ thể, mỗi ngày, hoạt động tiếp xúc, bình thường còn phảng phất thêm các mùi khác, như xà phòng, nước hoa, mùi mực, mùi thức ăn, đồ uống… đợi chút.
Mùi vị trên người anh rất đặc biệt, trừ mùi thuốc lá, mùi xà bông, còn có một mùi hương mà cô không nhận ra, có chút gay mũi, mùi vị đó cũng có trên người Đồ Hải Dương.
Cô biết mình trước kia cũng có ngửi qua, nhưng nhất thời không nhớ ra được đó là mùi gì.
Ban đầu ngửi thấy mùi đó cô có chút lo lắng, nhưng anh đúng lúc đưa tay ra giúp đỡ, xóa tan nghi ngờ trong lòng cô.
Một tiếng trước, cô phát hiện anh không chỉ nhường phòng cho cô, đi ngủ ở ghế salon phòng khách, còn quan tâm mua giúp cô một đôi giày mới rất vừa vặn, thì cô hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Cô không biết được vì sao anh phải giúp cô, nhưng giờ phút này, cô thật sự vô cùng cảm kích buổi chiều anh đã dừng lại trước mặt mình.
Cuộc sống chính là như vậy.
Buổi chiều cô còn cười giống như điên kể cho Đào Hoa chuyện mình gặp phải, cuối cùng Đào Hoa kết luận chính là câu này.
Ngày đầu tiên gặp gỡ cô gái cười nói vui đùa khuyên bảo, cũng bắt đầu từ từ quên được.
“Cô nên cảm thấy may mắn vì phát hiện mọi chuyện trước khi kết hôn, nghĩ thử xem, nếu như cô kết hôn với anh ta, sau đó mới biết anh ta là Gay, lúc đó không phải thảm hơn. Nếu là kết hôn, sau khi mang thai mới phát hiện, vậy thì càng không chỉ dùng một chữ ‘thảm’ để hình dung rồi.”
Cô không nhịn được cười to, Sau khi Đào Hoa giải thích và nêu ví dụ, cô cảm thấy cảnh ngộ của cô cũng không quá thê thảm rồi.
Trong nháy mắt, cô biết mình và cô gái này sẽ trở thành bạn bè tốt.
Gió lạnh thổi.
Như Nguyệt nghe thấy tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, nghĩ tới sự dịu dàng và thiện lương của hai vợ chồng, mùi thơm trên chiếc chăn mơ hồ truyền đến cho cô một cảm giác an tâm, cô hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm nghiền, ở trong hoàn cảnh ấm áp thế này, từ từ thả lỏng.
Cuộc sống chính là như vậy.
Hà Đào Hoa nói.
Như Nguyệt khóe miệng khẽ nâng, cười ra tiếng.
Mặc dù cô chưa xác định tiếp theo mình sẽ làm gì, nhưng cô cuối cùng cũng không cảm thấy cuộc sống của mình chỉ là một mảnh tối tăm.
Ly thủy tinh chứa chất lỏng màu hổ phách, đá lạnh cũng đang tan ra.
Trong phòng khác chỉ có ngọn đèn nhỏ trên bàn trà vẫn sáng.
Mạc Sâm nhìn chằm chằm vào cái ly trong tay, có chút mất hồn.
Năm năm.
Từ lần trước nói chuyện với cô đến bây giờ đã năm năm.
Thời gian năm năm cũng không ngắn, cô thay đổi rất nhiều, năm năm cô từ nhân viên văn phòng, thăng cấp lên vị trí quản lí, người thân duy nhất đã qua đời, cho cô cú sốc rất lớn, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ.
Ba Như Nguyệt.
Cô vẫn là cô gái bình thường độc lập tự chủ.
Rất bình thường, rất cố gắng, rất hiền lành.
Nếu như không phải sự việc ngoài ý muốn năm năm trước, anh có lẽ sẽ không chú ý đến cô.
Nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó, anh và sinh mạng của cô có mối liên kết.
Ban đầu, anh chỉ muốn… Anh không biết được, nếu lúc ấy không phải là cô, anh đã chết từ lâu rồi, cho nên khi anh bị ép buộc nghỉ ngơi sau vụ việc kia, anh mới nhờ người tìm cô.
Mới đầu, anh cũng không xác định được sau khi tìm thấy cô anh sẽ làm gì.
Thân phận của anh, không cho phép anh xuất hiện trước mặt cô, nhưng anh muốn gặp cô, không hiểu vì sao rất muốn gặp cô một lần.
Mặc dù vì sự kiện lần đó khiến cô nổi tiếng, nhưng cô lại không muốn bị quấy nhiễu…
Trước tiên là dọn nhà, nhưng người của anh không tốn nhiều thời gian đã tìm được địa chỉ của cô.
Cũng như anh, cô cũng ở bệnh viện.
Lần đó, trên đùi trái của cô có vết thương dài mười mấy cen ti mét, suýt chút nữa thì cô không thể đi bộ bình thường.
Anh