Disneyland 1972 Love the old s
Nguyệt Quang

Nguyệt Quang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321071

Bình chọn: 9.00/10/107 lượt.

g thể, trong cửa cái gì cũng không có.

Ngôi nhà này cùng ngôi nhà trong kí ức của cô hoàn toàn khác nhau, không có cọc gỗ, không có bàn ghế, không có bức tranh ấm áp, không có mùi thơm của cà phê, cũng không còn những bông hoa khô mà dì tự làm.

Nơi đây chỉ toàn bụi bẩn và mạng nhện, ngôi nhà trống rỗng âm u, co nhếch miệng, lau đi nước mắt, cười khổ tự giễu.

“Cô không thể ở chỗ này.”

Người đàn ông khàn giọng nói, kéo tinh thần cô trở về, cô kinh ngạc quay đầu, “Cái gì?”

“Cô không thể ở chỗ này.” Anh nghĩ bên trong sẽ trông khá hơn so với bên ngoài một chút, ít nhất trong phòng cũng có đồ đạc, nhưng chỉ liếc mắt một cái, anh đã xác định ngôi nhà này ít nhất một năm không có người ở, càng không nói đến nguy hiểm, bởi vì trừ ngôi nhà ra thì cầu thang, tường ngăn, cửa sổ cũng không có, lầu một gần như là rộng mở.

“Tất nhiên là có thể.” Cô nắm chặt tay nắm cửa, không tự chủ ưỡn thẳng sống lưng.

Cảm thấy cô lo lắng và phòng bị, Mạc Sâm chợt nhớ, cô vừa nói hôm nay mới đến, tất nhiên không phải mua ngôi nhà này thì chính là thuê nó. Mặc dù không hiểu tại sao trong báo cáo của anh không nhắc đến, nhưng cô xác định sẽ ở nơi này. Nhìn biểu tình của cô lúc mới vào cửa, chắc cô cũng không dự đoán được tình huống bên trong lại tệ như vậy, cô nhất định còn chưa đến xem.

“Sau khi sửa sang thì có thể.” Anh nhìn cô nói, “Nhưng không phải hôm nay.”

Cô phòng bị mở miệng, “Tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp, chỉ là——"

“Mạc Sâm.” Anh ngắt lời cô, “Cô có thể gọi tôi là Mạc Sâm.”

Như Nguyệt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, hít sâu một hơi nói: “Mạc Sâm, cám ơn anh đã giúp một tay, tôi biết rõ ngôi nhà bây giờ thoạt nhìn rất tệ——"

“Cô không thể ở chỗ này.” Anh lần nữa ngắt lời cô, chậm chạp nhưng kiên định nói: “Ít nhất hôm nay không được.”

Anh kiên trì phản đối khiến cô tức giận, Như Nguyệt nắm chặt tay nắm của, lạnh mặt nói: “Cám ơn anh quan tâm, nhưng có thể hay không là chuyện của tôi.”

Nhìn cô mím chặt môi, mày nhíu chặt, anh lại hơi nhẹ nhàng thở ra.

Bộ dạng này của cô anh rất quen thuộc, ngay cả trong mơ cũng thấy.

“Xin lỗi.” Ánh mắt anh dời khỏi gương mặt cô, nhìn cảnh tượng đổ nát trong ngôi nhà, nói chậm rãi: “Nhưng tình trạng ngôi nhà này không tốt, chân cô bị thương, cho dù muốn sửa sang lại ngôi nhà cũng không có biện pháp, cộng thêm hôm nay là ngày nghỉ, khách sạn và quán trọ cũng đầy khách, tôi nghĩ cô sẽ không ngại đến cửa hàng của bạn tôi ở bên cạnh nghỉ tạm một đêm.”

Nhà bạn? Bên cạnh?

Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh, trong lúc này cảm thấy ngượng ngùng.

Cô biết, đây là ý tốt của anh.

Chỗ này chưa được sứa sang lại, không thể ở, cô cũng biết.

Nhưng biết là một chuyện, vì tinh cảnh lúng túng của mình mà cảm thấy xấu hổ, càng làm cô xấu hổ hơn, cô rõ ràng biết, trừ phi cô muốn một mình ở nơi bụi bặm đầy mạng nhện này hơn nữa còn không có khả năng tìm được chăn bông để vượt qua một đêm rét lạnh trong ngôi nhà này, nếu không cô nhất định phải tìm một chỗ ở, cho dù cô không biết hàng xóm xung quanh.

“Tôi….” Cô ho nhẹ hai tiếng, nhìn chằm chằm vào sàn nhà, nhắm mắt khàn giọng mở miệng, “Nếu như không phiền toái…. Lời nói….”

Đáng ghét, nước mắt lại rơi xuống.

Cô tức giận ảo não lau đi nước mắt đã chảy xuống, không hiểu vì sao lại hận dáng vẻ yếu đuối vô dụng của mình.

“Nếu như bọn họ cảm thấy phiền, tôi sẽ không nói với cô như vậy.” Anh đưa tay về phía cô. “Đến đây.”

Cô nhìn bàn tay to lớn kia, thật lâu sau mới buông lỏng tay nắm cửa Mạc Sâm thở phào nhẹ nhõm, thuận thế ôm cô.

Như Nguyệt không có lên tiếng phản đối, vì chân cô rất đau, cho nên chỉ có thể khẩn trương bám vào vai anh.

Nếu như bình thường, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như vậy, nhưng anh dịu dàng, lúc cô cần người giúp thì anh xuất hiện, cô biết mình phải cẩn thận dù sao anh ta cũng chỉ là người xa lạ, nhưng ngực của anh sao lại ấm áp như thế, nếu không phải quá mất mặt rồi, cô thật sự muốn ôm chặt người đàn ông đưa tay giúp đỡ mình, khóc thật lớn.

Nước mắt vẫn còn đọng trong mắt, khiến những gì cô nhìn thấy đều mông lung, cô lúng túng xấu hổ nhìn nút áo khoác của anh, từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Cô biết mình không quá nặng, nhưng cũng không phải nhẹ, anh ôm cô lại nhẹ nhàng, hiển nhiên người đàn ông này so với tưởng tượng của cô còn cường tráng hơn nhiều, cũng không phải chỉ có gương mặt đẹp mắt mà thôi.

Đi tới bên ngoài ngôi nhà gỗ có nóc nhà mới tinh ở bên cạnh, anh vừa đi tới cửa có một cô gái chủ động ra mở cửa.

“Chuyện gì vậy, Mạc Sâm?”

“Chân cô ấy bị trật.” Anh vừa nói vừa ôm cô đi vào trong ngôi nhà ấm áp, hỏi : “Đào Hoa, em cầm giúp anh một ít đá lạnh và khăn mặt tới đây.”

“Được, em mang tới ngay.” Hà Đào Hoa mặc dù tò mò muốn chết, nhưng vẫn nhanh chóng quay người đi vào phòng bếp lấy khăn mặt và đá lạnh.

Anh ôm cô thẳng lên lầu hai, đi tới một căn phòng.

“Phiền cô mở giúp cửa được không?” Anh nhẹ nhàng mở miệng, “Tôi không thể tự mở.”

Như Nguyệt cứng đơ, vội vàng buông tay đang ôm vai anh, đưa ra mở cửa.

Anh ôm cô đến bên giường, động tác nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó