pacman, rainbows, and roller s
Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321615

Bình chọn: 8.5.00/10/161 lượt.

àng thức giấc bèn nhanh chóng lấy nước mang khăn qua, dịu dàng nói:

“Tiểu thư tỉnh thật đúng lúc, còn một khắc nữa là đến giờ cơm. Người

dùng bữa trong này hay ra đại sảnh?”

“Sao cơ?” Bảo Khâm vừa tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ màng, ngẩng đầu mờ mịt nhìn

nàng ta. Nhã Lan giải thích: “Hôm nay đã tiến vào biên giới nước Tần,

Thất Công chúa mời các vị tiểu thư cùng ra ngoài dùng bữa. Nhưng tiểu

thư không khỏe, nếu không muốn đi, chắc chắn Thất Công chúa sẽ không

trách đâu.” Thất Công chúa không nói gì nhưng kẻ dưới sẽ để ý. Bọn nô

tài đó quen thói sợ kẻ mạnh, nạt kẻ yếu, mới vài ngày nàng nằm giường

không ra ngoài mà bọn chúng đã tỏ ra thờ ơ, cơm nước thường xuyên bị cắt xén. Bảo Khâm tuy ăn ít, nhưng với tính cách của nàng, sao có thể chấp

nhận bị kẻ khác lấn lướt. “Đi thôi!” Bảo Khâm rời chăn bước xuống

giường, ngáp một cái, nói với Nhã Lan: “Trang điểm giúp ta.”

Bảo Khâm giả trai mười tám năm, do bị hãm hại mà giờ phải ở trên thuyền,

trở về thân phận nữ nhi. Nhã Lan có đôi tay khéo léo trời sinh, chỗ tô

chỗ vẽ, khuôn mặt trắng bệch trong gương biến đổi thật nhanh, trở nên có sức sống hơn. Do được nuôi như nam nhi, hàng lông mày của Bảo Khâm toát lên khí khái hơn người, lộ vẻ nhanh nhẹn khẳng khái, chỉ là cơ thể có

độc nên tinh thần không tốt, hàng lông mày sắc bén cũng trở nên dịu dàng hơn, trông cũng có vài phần nhi nữ.

Nhưng dù gì nàng cũng ở trong quân binh nhiều năm, hành động cử chỉ đều mang

khí phách thoải mái của các bậc trượng phu, may mà giờ đi lại không

thuận tiện, bằng không chỉ cần nàng sải bước cũng đủ khiến các a hoàn,

bà vú phải trợn tròn con mắt. “Tiểu thư thật đẹp.” Trang điểm xong, Nhã

Lan nhìn mỹ nhân như họa trong gương, cảm thán: “Bàng Xuân bên kia lúc

nào cũng khen Lưu tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, đúng là ấu trĩ. Nếu

nàng ta nhìn thấy người, không chừng sẽ nói là tiên nữ hạ phàm cũng

nên.”

Đây là lần đầu tiên có người khen Bảo Khâm xinh đẹp. Dù sao nàng cũng là nữ nhi, nghe những lời này trong lòng cảm thấy phấn khởi, khóe miệng khẽ

cong lên. Trước kia ở trong quân đội, đám đàn ông luôn cười chê, nói

nàng trông giống các cô nương, vì thế nàng còn gây gổ với bọn họ. Sau

đó, trải qua nhiều trận chiến, biết bao kẻ địch đã chết dưới tay nàng,

dần dần không ai dám nói những lời như vậy nữa...

“Ngắm kĩ thì tiểu thư và Thất Công chúa có nhiều nét giống nhau.” Nhã Lan

nhìn hình bóng Bảo Khâm trong gương, nghĩ rồi nói: “Cằm và miệng, thật

sự giống y như đúc.”

“Thật sao?”

Cũng không có gì lạ, mẫu thân của Thất Công chúa – Chung Quý phi đã qua đời

là cô họ của nàng, những người mang dòng máu Chung gia đều có cằm nhọn

giống nhau. May mà Bảo Khâm lớn lên ở Tây Bắc, chỉ về kinh có bốn lần

nên chưa từng gặp Thất Công chúa, bằng không khi chạm mặt khó tránh khỏi bị lộ. Nhã Lan đưa chiếc váy dài bằng lụa màu xanh nhạt cho nàng thay,

sợ chủ nhân lạnh, lại khoác thêm chiếc áo màu vàng tơ lên vai Bảo Khâm,

phía dưới áo thêu hoa tường vi nhỏ màu lam, trông xinh đẹp vô cùng.

Nàng ra khỏi cửa, hoàng hôn buông xuống khiến tiết trời mát mẻ hơn, Bảo Khâm đi chầm chậm, mệt mỏi đã bớt nhiều.

Thất Công chúa ở trên khoang lầu ba. Thân phận của nàng ta không như những

người khác, đồ đạc trang trí trong phòng Bảo Khâm cũng không thể sánh

bằng. Nhưng trước giờ nàng không quan tâm mấy thứ này, sau khi vào đại

sảnh bèn tìm một chỗ không gây chú ý mà yên lặng, an phận thủ thường.

Trong phòng có một số đằng thiếp khác, đều là những mỹ nhân mặt hoa da phấn,

lanh lợi đáng yêu. Họ nhìn thấy nàng, lén lút liếc mắt với nhau, kẻ cười nhạo, người bĩu môi. Với quan niệm thẩm mĩ của nước Trịnh, Bảo Khâm tuy ngũ quan tinh xảo, diễm lệ đoan trang, nhưng dáng người hơi cao lớn, mà họ lại thích những mỹ nhân mảnh mai xinh xắn, tú lệ mong manh.

Nhưng chốc lát tất cả đều lặng im, không còn ai cười nổi nữa. Thất Công chúa

chầm chậm bước vào trong sự vây quanh của nhiều người, ngẩng đầu lên

nhìn, khoan nói đến tướng mạo, thân hình cao lớn của nàng cũng y hệt Bảo Khâm. Không biết Thất Công chúa là người kiệm lời hay không giỏi nói

chuyện, sau khi vào đại sảnh, nàng ta vẫy vẫy tay lệnh cho các đằng

thiếp đứng dậy, sau đó yên lặng ngồi xuống. Người hầu nhanh chóng đưa đồ ăn lên, Thất Công chúa chưa nói những lời xã giao đã động vài đũa rồi

ngừng.

Vẫn có vài vị đằng thiếp muốn góp chuyện thay đổi không khí nhưng không có

kết quả, Thất Công chúa từ đầu tới cuối chỉ cau mày, mặt mũi khó chịu.

Cũng không trách nàng ta được, bị đem đi hòa thân vui sao nổi, hơn nữa

hoàng đế nước Tần đã ngoài năm mươi.

Bảo Khâm vẫn cúi đầu uống canh, Nhã Lan đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ,

không hề ngẩng lên. Trong đại sảnh vừa yên tĩnh vừa căng thẳng, các cô

nương không dám nói chuyện, có quen nhau thì âm thầm trao đổi ánh mắt,

hẹn sau bữa cơm nói tiếp.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, tiếng bước chân dồn dập,

tiếng chửi rủa ầm ĩ, thậm chí có cả tiếng binh khí va chạm. Bảo Khâm

nhạy bén, nhận thấy có chuyện bất thường, khẽ cau mày, từ từ đứng dậy,

kéo Nhã Lan lùi vài bước về góc phòng.

Âm t