
c
này cũng không nhịn được mà hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của
tên lái xe kia.
Cuối cùng cũng đã tới bệnh viện, chúng tôi dừng
xe xong rồi, lòng như lửa đốt nhào vào bên trong, thật vất vả mới tra
được số phòng bệnh của Trình Gia Gia từ hộ lý, tiến vào phòng bệnh, tôi
với Ứng Nhan đều hoảng sợ.
Phòng bệnh nho nhỏ đầy ắp người, tất
cả đều là thủ hạ của Trình Gia Gia, người nào đó cứ tưởng là đang nằm
hấp hối trên giường, lúc này thần thái tự nhiên ngồi trên giường bệnh,
mở hội nghị thường vụ xử lý công việc ngay tại đó, mấy người trong phòng đang thảo luận sôi nổi ngất trời về kiểm tra đo lường chất lượng công
trình.
Trình Gia Gia mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu tóc bị cạo
hết một nửa, còn bị chụp vào một cái lưới rất quái dị, nhìn thấy chúng
tôi đi vào, anh nhe răng cười với chúng tôi: "A Nhan, Nha Nha, ngồi
xuống trước đi, bọn tôi xong việc bây giờ đây."
Này rốt cục là
xảy ra chuyện gì, tôi cùng Ứng Nhan đưa mắt nhìn nhau, tìm một góc nhàn
rỗi đứng. Trình Gia Gia rất nhanh đã kết thúc hội nghị phòng bệnh, đang
muốn giải thích với chúng tôi, thì cửa phòng mở ra cái rầm, Lục Tử hồng
hộc xông vào: "Lão Tam, cậu thế nào rồi?"
Nhìn thấy Trình Gia Gia khỏe như vâm, phản ứng của Lục Tử cũng giống như chúng tôi, há hốc,
giống như một người muốn ngáp lại bị người ta che miệng lại, một hơi nhả không được nuốt cũng không xong, nghẹn lại đó.
Trình Gia Gia và Lục Tử bắt đầu đối đáp, nửa ngày sau mới hiểu được, hóa ra là tại một cú điện thoại sáng sớm của Lục Tử.
Hôm qua Trình Gia Gia nghe nói công trình cúp điện nên đi qua xem thử, đang sờ soạng đi vào văn phòng tối đen thì không biết mò trúng cái gì, đầu
bị đập một cái, hậu cần thấy vết thương của anh lớn nên đem anh đến bệnh viện khâu lại, nhưng bác sĩ để ý, thấy Trình Gia Gia có biểu hiện buồn
nôn, nên để anh lại bệnh viện theo dõi.
Buổi sáng Lục tử tìm
Trình Gia Gia có việc, gọi vào di động không được, liền gọi đến công ty
anh, nghe nói Trình Gia Gia bị đè trúng, lập tức cho rằng công trình xảy ra chuyện. Mà các phần tử tinh anh trong công ty đều bị Trình Gia Gia
điều tới bệnh viện họp, cô tiếp tân nghe điện thoại không biết rõ sự
tình, lại bị Lục Tử qua loa kích động khiến cho loạn, trở thành cục
diện...như thế này đây.
Nghe xong đối thoại của Trình Gia Gia với Lục Tử, tôi với Ứng Nhan bó chiếu, tôi thấy mình cũng bộp chộp lắm,
nhưng so với Lục Tử cũng không bằng nha, tên Lục Tử này, bộp chộp đến
phát giận mà. Tôi ban nãy bị tin tức đó làm cho hoảng sợ, nên hung hăng
trừng Lục Tử trắng mắt, tôi rất muốn nện vài cú lên đầu anh ta, tên này, chị đây xém tí bị anh hù cho chết rồi.
Thấy Trình Gia Gia không
có chuyện gì, Ứng Nhan cuồng công việc lại bắt đầu đứng ngồi không yên,
vừa mắng Lục Tử xong đã nhấc chân muốn đi. Lục Tử tự giác hối lỗi,
chường mặt ra cho chúng tôi mắng, một câu cũng không dám cãi lại, ngượng ngùng theo sau mông Ứng Nhan chuẩn bị rời đi.
Bọn họ đều đã muốn đi, để mình tôi ở lại, lúc này cũng ngại mở miệng, mắt nhìn thấy Ứng
Nhan và Lục Tử đã đi tới cửa phòng bệnh, tôi chỉ có thể đứng lên theo,
xoay về hướng Trình Gia Gia cáo từ chuẩn bị rời đi.
Tôi vừa đi đến ngưỡng cửa, đằng sau đã truyền đến giọng Trình Gia Gia.
"Nha Nha." Trình Gia Gia ngồi trên giường bệnh nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, rồi ngừng, rồi lại tiếp tục mở miệng. "Em ở lại đi."
Thình thịch, tôi nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực, chân phải đã ra khỏi cửa của tôi ngừng phắt lại, tôi quay đầu, trong lòng mơ hồ có phần chờ
đợi, trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh như trước: "Chuyện gì?" Trình Gia Gia ngây ngốc ngồi trên giường bệnh, bởi vì bị rớt trúng đầu,
nên chỗ vết thương sưng phồng lên, tóc quanh miệng vết khâu đều bị cạo
sạch, một lưới đen bọc lấy cái đầu trọc, hình tượng xấu xí vô cùng, so
với phạm nhân mới được thả ra còn tệ hơn mấy phần. Nhưng mà trong mắt
tôi lại vô cùng đáng yêu, ha ha. Trình Gia Gia, anh cũng có lúc thế này
đấy.
Trình Gia Gia nhìn bộ dạng nghiêm trang của tôi, cười khì, "Lại đây."
Tôi bị anh cười tới đỏ mặt, nhất thời xấu hổ, khi dễ anh không xuống giường được, liền chơi xấu đứng yên ngay cạnh cửa, kéo cái nắm cửa bất động:
"Chuyện gì thế?"
Trình Gia Gia tiếp tục híp mắt nháy nháy tôi: "Em cứ lại đây trước đã, hà hà, em mà cũng đỏ mặt sao."
Tên này, miệng sao mà dẻo thế, chẳng ngốc đi chút nào, tôi oán hận nghĩ, tôi sẽ không qua, thế nào hử, anh ngon thì lại đây.
Tôi cố ý liếc nhìn ra ngoài hành lang, làm bộ nhấc chân muốn đi: "Ây da,
Ứng kinh bọn họ sắp đi rồi, anh rốt cuộc là có chuyện gì, không có gì
thì em đi đấy."
"Nha đầu nhà em." Trình Gia Gia nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, khó thở nhảy xuống giường, loạng choạng bước tới.
Tôi cực kỳ hoảng sợ, bị rớt trúng đầu đã bị chấn thương não nhẹ rồi, nếu bị đập vào cạnh giường hay vách tường nữa, chữ "nhẹ" chẳng phải thành
"nặng" rồi sao?
Tôi lập tức xoay người, bước vài bước đến bên cạnh Trình Gia Gia, trước khi anh té xuống thì nâng anh lên.
Cái anh này cũng nặng thật đấy, trọng lượng cả người Trình Gia Gia đặt lên
vai tôi, ép