
“Đàm Vi! Đàm Vi! Vì sao gạt tớ. . . . . .” Hai tay khép tại bên miệng dùng hết toàn lực la lên, “Cậu tên khốn khiếp!”
Ánh mặt trời chói lọi từ cửa sổ được bịt kín ở mạn máy bay chiếu vào, Đại Chung vài lần muốn kéo xuống miếng chắn nắng, nhưng lại buông tha.
Mở tạp chí ra đọc được vài hàng, chán ngắt, bất đắc dĩ nhìn về người bạn đồng hành phía bên cạnh luôn luôn im lặng kia.
Đàm Vi đột nhiên hắt hơi một cái.
“Cậu đừng lo lắng a, ” Đại Chung phá vỡ trầm mặc, “Còn hơn một giờ
nữa là đến, ba cậu đã chờ ở sân bay, buổi tối có thể thấy sư nương rồi.”
“Uhm.” Con mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
Aiz. . . . . . Suốt ngày có bộ dáng như mất hồn này. Đại Chung sờ sờ
đầu, muốn tìm chút đề tài để tán gẫu.”Mọi người nói hắt xì hơi một cái
là có người đang nhắc tới cậu, vừa rồi là sư nương đang nhớ cậu, không việc gì.”
“Hắt xì hơi hai cái.” Đàm Vi quay đầu cười cười, “Là có người đang mắng em.”
“Sư nương sao chửi em được? Bà nhớ em nhớ đến nỗi . . . . . .” Đại Chung bỗng im bặt.
Xuyên thấu qua cửa sổ mạn máy bay nhìn xuống, nhìn không thấy non
song đất nước nữa, đừng đám mây lớn nổi ở dưới phi cơ ngăn trở tầm mắt.
Đàm Vi lấy hai tay gắt gao che mặt, chỗ kẽ hở ngón tay chậm rãi chảy
xuôi xuống chất lỏng, dưới ánh mặt trời lòe lòe phát sáng lên.
Tạm biệt, Nhóc.
Tiểu học năm nhất, Hạ Mông có người bạn ngồi cùng bàn, gọi là Đinh Nhất Nhất.
Đó là cô bạn nghịch như quỷ sứ, trèo tường leo cây đào trứng chim trộm
dưa chuột nhà người ta mọi thứ đều thông, mà đối tượng chủ yếu hợp tác
của cô nhóc là cậu bạn hàng xóm Trịnh Gia Vũ. Khai giảng ngày thứ ba,
lúc tan học hai người ra tay đánh nhau quá nặng ở ven đường, làm cho Hạ
Mông sợ tới mức khóc oa oa, đánh nhau đã đời song phương tạm ngưng
chiến.
“Cho cậu.” Gia Vũ lấy từ trong túi quần ra một cái kẹo dừa đã gần như chị chảy nước.
Nhất Nhất nuốt nước miếng muốn ăn, nhưng thấy cô bạn ngồi cùng bàn khóc thút thít thế là vẫn rụt tay về.
Hạ Mông nhận lấy viên kẹo nghẹn ngào nhét vào miệng, rất ngọt. Ngày đó
cô ấy bắt đầu nhớ kỹ Trịnh Gia Vũ, cậu bạn học cùng lớp mặt mũi lấm lem
nước mũi dính tùm lum.
Cậu ấy có một đôi mắt to xinh đẹp trắng đen rõ ràng.
Lớp 2, thầy giáo đổi chỗ ngồi, Gia Vũ ngồi ở hàng ghế sau Hạ Mông.
Hạ Mông lên lớp rất nghiêm túc, ưỡn thẳng lưng nhìn chằm chằm bảng đen,
mái tóc thật dài xõa ra sau ghế đụng phải bàn phía sau. Gia Vũ dùng hộp
bút vụng trộm gắp vài sợi sợi tóc, chờ xem kịch vui. Quả nhiên khi cô ấy cúi đầu đọc sách thì thấy đau kêu ra tiếng: “A! !”
Hắn che miệng cười nham nhở.
Trên lớp học có chút nhốn nháo, thầy giáo tức giận, phê bình Hạ Mông một hai câu liền tiếp tục giảng bài. Cô ấy không phản bác, nhưng là trong
mắt có hơi nước.
Sau khi tan học Nhất Nhất thưởng cho Gia Vũ một quyền.” Kẹp tóc cậu ấy làm gì hả?”
Thì ra cô nhóc nhìn thấy. Gia Vũ tự biết đuối lý, từ trong túi xách lục ra mấy tấm hình tây dương mới mua.”Đều cho cậu đó.”
“Tớ không cần, ” Hạ Mông ủy khuất mím môi, “Tớ muốn ăn kẹo dừa.”
“Tan học tớ dẫn cậu đi nhà cậu ta chơi, ăn sạch sành sanh kẹo của hắn
cho biết tay.” Nhất Nhất làm trọng tài, “Ai khiến hắn kẹp tóc cậu chứ!”
Đến nhà Gia Vũ, cô ấy cái gì cũng không dám ăn, giương mắt nhìn hai
người bạn của mình đem đồ ăn vặt trong nhà vơ vét không còn thứ gì.
Thi giữa kỳ lớp 4, Nhất Nhất cùng Gia Vũ đều thi rớt rồi.
Một bạn nào đó trong nhóm thường chơi chung với bọn họ nói có thể sửa
bảng điểm, Nhất Nhất động tâm, đem 39 điểm môn tự nhiên đổi thành 89,
Gia Vũ đem 52 điểm môn ngữ văn đổi thành 82.
Không hay ho chính là, bài thi đêm đó của Nhất Nhất đã bị Thượng Quan
Cẩn Ngôn đưa cho mẹ cô ấy, cô ấy vừa thấy bản thân mình sắp bị đánh,
không hề trượng nghĩa khai luôn Gia Vũ ra. Vì thế hai đứa học trò hư sửa đổi thành tích đã bị phụ huynh dùng nan tre quất cho một trận tơi bời,
mấy ngày sau trên đùi còn đau điếng.
Hạ Mông mang cho hai người bọn họ loại kẹo mà ba đi công tác ở Hồng Kong mua về cho mình.”Gia Vũ tớ giúp cậu học bổ túc nhé.”
“Tớ thì sao?” Nhất Nhất hỏi.
“Mông Mông mặc kệ cậu ta!” Gia Vũ còn đang tức giận, trách cô nhóc hại
hắn bị đánh cho một trận.”Cậu hoặc là giúp tớ học thêm hoặc là giúp cậu
ta, chỉ có thể chọn một người!”
Chọn ai đây? Hạ Mông rất khó lựa chọn.”Hai người đều giúp được không?”
“Không được!” Gia Vũ nói.
“Được!” Nhất Nhất nói.
Khắc khẩu với nhau, sau khi tan học hai người đó lại bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Hạ Mông vác theo hai cái cặp sách đi chậm rãi theo
sau.
Gia Vũ quay lại kéo tay cô ấy.”Mông Mông cậu sao cứ đi phía sau chúng tớ thế?”
“Đi mau lên a!” Nhất Nhất giữ chặt cánh tay khác của cô ấy.
Đúng vậy a, Hạ Mông nhìn hai cánh tay đồng thời đang lôi kéo mình cũng buồn bực, khi nào thì làm thành thói quen trở thành người hầu của bọn
họ a?
Năm lớp sáu, Hạ Mông trổ mã càng ngày càng xinh đẹp.
Có một nam sinh sơ trung năm nhất đứng chặn ở cổng trường đưa cho cô ấy
một lá thư tình, nói muốn làm bạn với cô ấy. Cô ấy sợ hãi, lắp bắp nói
không ra lời. Nam sinh kia mất hứng, lôi kéo quai đeo cặp sách không cho cô ấy đi.
“Làm gì thế hả