
anh buồn bực, cũng không phải vì tức giận, nhung anh không muốn mở miệng. Hết lần này đến lần khác, người nào đó hoàn toàn không gượng dậy nổi. Anh mở mí mắt lên, bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng sờ mó loạn xạ trên cơ thể anh. Người nào đó lại càng bất động, cô lại càng kích động, cứ như càng đánh càng hăng.
Kết quả là người chỉ muốn ngủ Trình Nghi Triết thật sự bực mình.
Anh chẳng hiểu cái ý tưởng kỳ quái nào từ đâu chui ra, đến khi anh ngồi thẳng dậy, nhìn thấy chân Bạch Nặc Ngôn đeo một cái lục lặc.
Trong lòng anh có một ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt.
Đôi khi, con người Bạch Nặc Ngôn đặc biệt tự luyến, cô cho rằng diện mạo vóc dáng của cô rất khác với mọi người, cô có một cảm giác huyễn hoặc bản thân rất ư là vui sướng, nhất là khi cô mặc chiếc váy lửng có đường viền bằng ren hoa, cô thích váy ngắn, đặc biệt thích cảm giác làn váy mỏng tiếp xúc vuốt ve cơ thể. Cảm giác tuyệt vời đó khiến cô vui vẻ lượn một vòng, sau đó Trình Nghi Triết lườm cô như một người mắc bệnh thần kinh.
Hôm nay có điểm gì đó rất lạ khiến anh không phản ứng kịp, thì ra dưới chân cô có đeo một cái lắc chân.
Cô thích đeo các kiểu vòng tay, đa số đều trông rất lãng mạn, nhưng cô luôn có mới nới cũ, cứ vài ngày lại thay một cái. Dạo gần đây cô lại chú trọng đến phần chân, mỗi bước chuyển động của cô lại phát ra những tiếng leng keng, ban ngày thì rất khó nhận ra, nhưng đến đêm khuya yên tĩnh âm thanh đó lại rất chói tai.
Quên không nói, âm thanh của cô cực hút hồn, đó là ý kiến riêng của Bạch Nặc Ngôn.
Giờ phút này, Trình Nghi Triết rất ác độc nhìn chằm chằm vào sợi dây kia.
- Cởi ra.
Bạch Nặc Ngôn sửng sốt, rất không tình nguyện mà quay đi, muốn làm gì thì làm. Thế nhưng cô do dự một chút rồi xoay người cười hì hì nhìn anh.
- Cởi gì cơ?
Sau đó cô nhìn lại bộ váy mỏng tang cô đang mặc.
- Cái này có khi anh tự cởi đi?
Ngày trước suy nghĩ của cô sắc sảo hơn, cô sẽ phản bác quyết liệt, nhưng bây giờ cô lại không suy nghĩ theo chiều hướng đó nữa. Cũng giống như cách thưởng thức tiểu thuyết yêu thích của cô đã thay đổi , nếu chương 1 cô không thấy nam chính và nữ chính có gian tình, cô trực tiếp bỏ luôn, quả thật càng ngày cô càng trở nên buông thả.
Khuôn mặt của Trình Nghi Triết càng lúc càng âm trầm, trực tiếp nắm lấy chân cô, lôi lôi kéo kéo sợi dây chuyền, nhưng không sao tìm được cách tháo ra.
- Anh thích những món đồ như thế này từ bao giờ thế?
Cô cố tình hiểu lầm ý anh, cố tình làm cho anh khó chịu đấy, cô thật sự cảm thấy rất hãnh diện nha.
Trình Nghi Triết ngẩng đầu nhìn cô:
- Cởi ra.
Cô lắc lắc đầu, ánh mắt cô mang theo sự bướng bỉnh.
- Cởi ra.
Lần này hình như anh thật sự giận dữ, tay anh dật mạnh sợi dây khiến sợi dây ma sát với chân, chân cô hằn lên một vết đỏ.
Lúc này cô mới thôi đùa giỡn:
- Em rất thích sợi lắc chân này, nên lúc đeo vào đã yêu cầu nhà thiết kế nghĩ cách một khi đã đeo thì không thể tháo ra, trừ phi có ngày nó tự đứt. Em không tháo được, em không nói dối anh đâu.
Trên thực tế , cô đang rất hưng phấn vênh mặt lên. Cô hí hửng cho rằng mình rất khôn vặt, cô đã sớm nhận ra từ lâu sẽ có ngày họ phải chia tay, về điểm này anh cũng rất phối hợp. Hồi còn học tiểu học cô đã từng được các thầy cô trong trường khen ngợi vì sự thông minh, mọi người đã rất kỳ vọng vào cô.
Lúc này đây, anh thật sự thấy phiền.
Nếu sở thích của cô có thể duy trì trong ba ngày, anh cảm thấy đó đã là kỳ tích.
Ngày hôm trước cô còn nói với anh cô thích nhà văn nào, đến hôm sau cô đã đứng trước mặt anh, lôi một loạt các chuyện xấu của tác giả đó ra, sau đó tuyên bố một câu xanh rờn, cô không hề thích nhà văn đó. Có hôm cô ca ngợi trên trời dưới biển về một nhân vật nam chính họ Trình nào đó, cô thao thao bất tuyệt về anh ta tốt đến như thế nào, rồi một ngày người họ Trình đó ôm một thi thể ngồi khóc, cô lại nói cô không thích anh ta, cho dù lý do anh khóc là vì cái chết vô cùng bi thảm của người con gái thanh mai trúc mã anh đã thầm mến từ thời đi học. Những ví dụ như vậy nhiều không đếm xuể, thứ ngày hôm trước cô thích, đến hôm sau đã biến thành không thích chẳng bởi một lý do gì.
Có thể hôm trước cô xem một bộ phim truyền hình dài tập đến tận nửa đêm, sau đó ghé tai anh nói rằng phim rất hay, rất đặc sắc, sau đó đúng lúc cô buồn bực, cô mở miệng chê cái phim tivi đang phát thật khó coi, lãng phí thời gian của cô.
Có lần, Trình Nghi Triết hào hứng hỏi cô, cô có thể thích ai đó quá 3 ngày không, ánh mắt của cô mê man nhìn anh khiến anh không thể nhịn cười.
Thế mà cô có thể đối xử với một cái lắc chân như vậy sao, dường như anh có thể tưởng tượng bộ dạng vui sướng của cô khi đến một ngày nào đó cô dạo phố bắt gặp được một cái lắc cô đặc biệt thích.
Anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại hao tâm tổn sức vì một cái lắc chân như thế.
Càng lúc anh càng dật mạnh, lần này thì cô thật sự đau.
Cô muốn đá cho anh một phát. Sau đó biến thành loại đàn bà chanh chua chống tay chửi đổng lên, nhưng mà cô không dám.
Lúc không có chuyện, cô là một cô gái độc lập độc hành, nhưng đến khi có chuyện, cô lại chính là kiểu người đầu