pacman, rainbows, and roller s
Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325470

Bình chọn: 7.00/10/547 lượt.

hư báo đêm vây quanh vòng ngoài đang chờ săn, lẳng lặng quan sát và đánh giá tình cảnh trước mắt.

“Lão đại! Muốn hay không em đi qua xem một chút.” Một người đàn ông trong đó hơi hơi thò người ra, hỏi người đàn ông mặc trang phục đen đứng ở phía trước, thanh âm tuy rằng vẫn trong trẻo trầm tĩnh và lạnh lùng như trước, nhưng bàn tay ở phía sau lưng lại gắt gao nắm thành quyền, gân xanh dần nổi lên.

“Ân.” Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt cằm, phát ra một tiếng giọng mũi. Người đàn ông đứng bên trái nghe được đồng ý, nâng đôi chân dài đi hướng có đèn đuốc sáng ngời.

“Á Bá, cảm thấy cô gái này thế nào?” Người đàn ông mặc trang phục đen nhẹ giọng hỏi người đàn ông đeo kính mắt đứng ở sau người, thanh âm trầm thấp như là rượu ngon ngày xưa, hương vị thuần hậu.

“Không sai, có sức mạnh có quyết đoán có trí tuệ, em thấy cô ấy rất tốt.” Người đàn ông đeo kính mắt trả lời đúng trọng tâm. “Dạ” cùng tập đoàn Lord vừa đi vào quỹ đạo, kết cấu công ty cùng các hạng mục sản nghiệp trước mắt đang quy hoạch lại tổ chức một lần nữa, nhu cầu cấp bách hiện tại là thu thập nhân tài quản lý, bọn họ hôm nay ra đây bàn luận cũng là vì chuyện này, không nghĩ tới vừa mới ra lại gặp được một màn này, chó ngáp phải ruồi tìm được người thích hợp có thể tiếp quản hạng mục giải trí của Lord!

“Dừng tay!” Một tiếng quát lạnh đem vài người bên này đều định tại chỗ, Đoạn Thụy đứng ở dưới đèn thủy tinh xa hoa nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Người đàn ông vừa lên tiếng mặc một bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác tây trang cách tân màu xám, cả người thoạt nhìn sạch sẽ lại không mất mới. Màu tóc hơi hung mềm nhẹ ở trên đầu, làm cho người ta có cảm giác phục tùng lại ôn nhu, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn so với rất nhiều cô gái còn đẹp hơn vài phần, mặt mày như tranh vẽ, các nét đều đẹp đến hoàn hảo. Nhưng biểu tình lạnh lùng lại có vẻ không phù hợp với khuôn mặt tinh tế.

Tên đàn ông vốn bị một tiếng dừng tay của Đoạn Thụy làm dừng lại, nhưng thấy người đến là một người thoạt nhìn phấn nộn giống con trai vừa lớn lại dường như tiểu bạch kiểm, không sợ hãi đứng lên, “Tiểu bạch kiểm, tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác.” “Chúng mày con mẹ nó còn đứng đó làm gì? Giáo huấn nó cho tao!” Tên đàn ông giơ ngón tay béo ú chỉ vào Thiết Tây Á, ra mệnh lệnh cho hai tên thuộc hạ.

Đoạn Thụy ánh mắt đầu tiên nhìn đến cô gái liền nhận ra đó là Thiết Tây Á, là cô! Năm đó người con gái này cự tuyệt anh! Thời gian bốn năm qua đi, cô so với năm đó càng thêm xinh đẹp lại thêm một phần lãnh diễm yêu mị, cho dù một thân chật vật đầy những vết thương cũng khó giấu được ánh sáng tỏa ra từ cô. Nhưng là… Trong ánh mắt của cô trừ bỏ vẻ lạnh như băng cùng ưu thương giống năm đó còn có thêm một phần nhìn thấu thế sự thê lương mà bi thương, Đoạn Thụy nhíu mày, cảm giác đau lòng đã lâu lại tới nữa, tay vẫn nắm chặt không buông nên chỗ đầu các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch. Nghe thấy tên đàn ông đáng giận kia còn muốn động thủ, rốt cuộc khống chế không được sự phẫn nộ của chính mình, hung hăng đấm vào tên đàn ông khi dễ cô gái của anh.

“A…”

“A…”

Liên tiếp là những tiếng rên rỉ vang lên, thân ảnh quỷ mị rất nhanh xuyên qua cả đám người, mọi người không thấy rõ người đàn ông với diện mạo thanh tú đã di động như thế nào, chỉ thấy hai tên đàn ông bên cạnh Thiết Tây Á té trên mặt đất không ngừng kêu rên.

“Cậu không sao chứ? Tôi là…” Tôi là Đoạn Thụy, cậu còn nhớ không? Đoạn Thụy thân thủ nâng Thiết Tây Á đã mất đi chống đỡ thiếu chút nữa ngã sấp xuống dậy, thân thiết hỏi, câu hỏi còn nhớ không ngay tại bên miệng, lại ở khoảnh khắc chạm đến ánh mắt Thiết Tây Á nhìn chính mình như nhìn người xa lạ mà im lặng không thể thốt ra lời, cậu… Không nhớ rõ tôi sao? Đoạn Thụy ngơ ngác nhìn Thiết Tây Á như bất động vẫn không nhúc nhích.

Thiết Tây Á quả thật là không nhớ rõ, lời tỏ tình năm đó tựa như một điểm bé nhỏ trong cuộc sống của cô không đáng để trở thành một đoạn nhạc đệm nhỏ, sau đó lại trải qua cái sự kiện kia cũng như tra tấn trong cuộc sống bốn năm này, thấy được muôn hình muôn vẻ của cuốc sống, làm sao còn có thể nhớ rõ từng gặp gỡ ngắn ngủi với một người thiếu niên như ánh sáng mặt trời chứ?

“Cám ơn!” Ngữ khí khách khí lại xa cách, Thiết Tây Á giống như cảm ơn lòng tốt đã cứu cô, lại thấy người đàn ông giống như đang rối rắm phức tạp và ẩn ẩn hàm chứa thương tâm? Ánh mắt khi đó, có một cái chớp mắt là giật mình cùng nghi hoặc, bọn họ biết nhau sao? Nhưng lập tức ánh mắt cô bị hấp dẫn bới hai người đàn ông đi đến từ phía sau anh.

Lâm Á Bá đi theo Cố Dịch Huân, đã đi tới. Người đàn ông chậm rãi đi từ hành lang dài đến, ngũ quan thâm thúy như đao khắc rìu đục, mày kiếm anh tuấn như kiếm bay vẽ ra, mắt phượng hẹp dài lộ ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, mũi cao thẳng, môi bạc hơi mỏng, đường cong cương nghị của cằm… Lãnh khốc, anh tuấn; áo sơmi trắng sạch sẽ, trang phục màu đen vừa người cùng với chiếc caravat hợp màu, làm cho anh thoạt nhìn như là thiên thần bóng đêm cao lớn hoàn mỹ. Ở phía sau anh là một