Old school Easter eggs.
Người Yêu Thích Giả Ngốc

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324001

Bình chọn: 10.00/10/400 lượt.

y, đủ để hòa tan núi băng và Bắc Cực. Cô cười đến tự tin ưu nhã, cười đến mỹ lệ động lòng người,

cười đến như tắm gió xuân, cười đến vết bẩn đen trên mặt phảng phất cũng đang cười.

Cảnh Chi Giới cũng cười, không bởi vì nụ cười mỹ lệ của cô, mà là vì

vết bẩn đen trên hai gò má của đại mỹ nhân quá buồn cười. Đen một mảng

lớn, cô lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, còn chuyện trò vui vẻ.

Tay

phải Cảnh Chi Giới xỏ vào trong túi quần. “Tin tức xấu là, miễn cưỡng

khởi động hậu quả có thể đưa đến thùng nước nhiệt độ quá cao, xe sẽ nổ

tung”

“Buổi tối muộn như này không biết còn hiệu sửa xe nào không…” Nhân

Nhân giả bộ ngu, dịu dàng hỏi. Mau nói đưa tôi trở về đi, ngu ngốc! Nói

đùa, có thể đưa bổn Úy đại mỹ nhân chính là phúc khí đời trước anh thắp

hương tu luyện.

Cảnh Chi Giới ngẩng đầu nhìn sắc trời, thật ra thì đã hiểu ra ý của cô. “Không bằng…” Anh mỉm cười suy tư.

Không bằng? Hì hì, muốn đưa tôi đi, cuối cùng cũng phóng điện đến

anh, há há! Nhân Nhân mừng thầm, một đôi mắt đầy điện nhìn lấy anh.

Anh mỉm cười, quan sát ánh mắt sáng ngời của cô. “Không bằng tôi giúp em bắt taxi”

Oa, oa, ầm! Nhân Nhân bỗng nhiên bị một trận suy yếu. “Vậy… Cũng tốt”

Ô ô… Vậy cũng an lòng sao? Đàn ông thông thường, đối với mỹ nữ đang

bất lực như cô, cũng sẽ không chút suy nghĩ nào, nghĩa vô phản cố [1'> hộ tống về đến nhà, anh nhưng lại nói muốn bắt taxi? Anh nhưng lại bỏ được tuyệt sắc mỹ nữ như cô một người về nhà?

Nhân Nhân nhất thời bị đả kích quá lớn, vẻ mặt cứng đờ một giây.

Đáy mắt Cảnh Chi Giới lóe lên quang mang thú vị, sự kinh ngạc và thất vọng của cô quá rõ ràng.

Anh tiếp theo hỏi: “Hay là muốn tôi đưa cô về? Nhưng mà…” Anh cố ý

kéo dài âm cuối, cười đến rất tà ác. “Tôi sợ em quá xinh đẹp, tôi sẽ

không nỡ để em về nhà”

“Hả?”

~~***~~

Úy Nhân Nhân sai lầm rồi, sai đến thái quá.

Thì ra là Cảnh Chi Giới không ôn nhu, anh lái xe rất dã man, chạy

thật nhanh khiến cô giật mình chết. Cô thậm chí hoài nghi anh khẩn cấp

muốn đưa cô đi.

Thì ra là Cảnh Chi Giới không phải giống cô tưởng tưởng chính trực

như vậy, trên xe, khóe môi anh vẫn mang theo nụ cười xấu xa, ánh mắt

ngăm đen của anh thả ra chính là quang mang tà ác.

Úy Nhân Nhân ngồi trong xe thể thao màu đen đang vút như tên bay, cô

ôm chặt túi xách, mở to mắt, cảm giác mình bất lực giống như cô bé quàng khăn đỏ ngồi nhầm xe kẻ trộm, mà người ngồi bên cô như một đại ác lang

mặc âu phục đeo caravat.

Trào phúng chính là, cô tim đập như sấm đánh, không biết là cao hứng, là sợ, là hưng phấn, hay là khẩn trương?

Cô nghĩ lầm về Cảnh Chi Giới rồi, nhưng ngoại trừ khiếp sợ, cô lại không cảm thấy thất vọng.

Anh nghe tiết tấu âm nhạc sàn mạnh mẽ, hai tay anh điều khiển vô lăng cường tráng có lực, tư thái anh nhấn ga trầm ổn tiêu sái, mái tóc đen

không đi vào khuôn phép của anh càng tôn thêm đường viền ngũ quan sâu

sắc, ánh mắt anh phóng túng điên cuồng.

Anh bỗng nhiên kéo cà vạt ném ra ghế sau, thoáng chốc Nhân Nhân tim đập chậm nửa nhịp.

Anh vừa lên xe liền tán tỉnh cùng cô, Nhân Nhân vô lực chống đỡ.

Anh nói chuyện vô cùng trực tiếp. “Em quan sát tôi cả buổi tối” Anh

lộ ra nụ cười tà ác, đôi mắt đen láy phóng ra quang mang xấu xa. Anh

nghiêng mắt nhìn cô một cái. “Em phóng điện với tôi, cô bé đáng giận” Dễ dàng liền nhìn thấu cô kỹ lưỡng.

Oa oa ô ~~ Nhân Nhân co rúm vai, cố giữ vững trấn định, tay nhỏ giữ chặt tay lái. “Nói nhảm, anh nói nhảm” Cô vội vàng phủ nhận.

Anh liếc cô một cái, tiếng nói thấp trầm mị hoặc vô cùng. “Con mắt

của em nói rằng em thích tôi, nhưng cố ý đến gần đám đàn ông khác kích

thích tôi” Anh vạch trần trò hề của cô, giống như tay lão luyện tung

hoành tình trường.

Nhân Nhân chán nản,

khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng. “Bậy… Nói bậy. Đôi mắt của em nói anh là bệnh thần kinh, anh có chứng vọng tưởng”

Anh mỉm cười, nhấn ga tăng tốc. “Em mặc mỹ lệ như thế, hại tôi rất động tâm”

“Bệnh thần kinh, em vốn là luôn ăn mặc rất mỹ lệ”

“Đôi mắt của em thật xinh đẹp, còn quyến rũ tôi…”

“Nói bậy!” Nhân Nhân phản bác. “Anh không biết nhìn, đôi mắt em xinh

đẹp trời sinh, không phải là vì muốn quyến rũ anh, tiên sinh tự đại

cuồng à”

Anh ngửa đầu cười ha ha. “Tôi cảm giác em cả tối đợi tôi hôn em”

Oa a… Nhân Nhân trừng anh, luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng giờ phút này nhưng không có lời nào phản kích.

Nhìn anh chuyên chú đưa mắt nhìn tình hình giao thông phía trước,

nhưng hôn… Mới vừa rồi anh nói hôn… Cô không kìm được mà quan sát đôi

môi mỏng kiên nghị của anh, mặt nóng lên, cô… Cô nhưng lại chết tiệt

chính là cảm thấy hưng phấn? Ác ma này! Anh còn có thể làm bộ tán tỉnh

cô, ô ô… Nhân Nhân, tỉnh táo đi, mày sao vậy có thể suy nghĩ loạn thế

chứ?

Nói nhiều lời tán tỉnh như vậy, nhưng mà anh không có vượt khuôn, bình an đem cô đưa về nhà.

Xe phanh lại. Anh ấn nút, cửa xe mở ra, anh nghiêng mặt, cười nhìn lại cô. “Tạm biệt, tiểu thư Úy Nhân Nhân khả ái”

Cứ… Cứ như vậy? Tim Úy Nhân Nhân đập thật nhanh, sững sờ ở trên ghế ngồi.

Ám muội hồi lâu, anh không hỏi số điện thoại của cô, cũng không chủ

động cho cô số điện thoại, hơ