
Xảo Nhi cũng không kịp né tránh. Cho nên khi đầu ngón tay lạnh lẽo
như con rắn chạm vào gương mặt cô, cô mới cuốn quýt trốn dưới thân cương thi.
Tên Tiểu Tứ kia cười nham
nhiểm, cũng không làm khó cô, vội vã rời đi.
Xảo Nhi vẫn nhìn trộm theo,
thấy hắn đi mới ló đầu khỏi cổ cương thi. Cô nghĩ đến nanh của nó, nên nhanh
chóng quay lại nhìn môi nó, cô không vạch nỗi môi nó lên, cũng chẳng biết nanh
đã rút vào đâu.
Nghĩ như vậy, cô lại đưa
ngón tay vào dò miệng nó, lục lọi khắp nơi cũng chẳng có thu hoạch gì.
Chẳng biết cương thi kia mở
mắt từ khi nào, giữa ban trưa, ánh mặt trời hưng thịnh, bộ dạng lười biếng của
nó chẳng có tinh thần, cứ như vậy nhìn lại cô.
Xảo Nhi ngẩng đầu đón nhận
đôi mắt xanh sâu thẳm của nó, lại giật mình, vội vàng rút ngón tay ra. Trong
miệng nó không có nước bọt, nhưng lại mang theo mùi vị hơi tanh.
Lúc này, Xảo Nhi mới kịp
phản ứng biết mình đang làm cái gì, ngón tay chùi chùi lên quan tài. Nó cũng
chẳng có hành động gì khác, bộ dáng như mơ màng buồn ngủ, híp mắt lại nhìn cô,
xong rồi nhắm mắt, không nhúc nhích gì nữa.
Cứ như thế trôi qua mấy
ngày, bên núi đối diện xuất hiện một đạo quán khác.
Đối với chuyện này, Xung
Linh lão đạo vô cùng có kinh nghiệm. Xế chiều ông ta đến chổ Xảo Nhi, viết một
tờ giấy phù văn cho cương thi.
Buổi tối, cương thi vẫn như
cũ, Xảo Nhi không biết nó có thật xem hiểu những ký tự kỳ quái trên lá bùa vàng
kia không. Nhưng nó thật đứng ở cửa hồi lâu, rồi lại đi ra ngoài.
Khi gần đi, như không yên
tâm với món đồ chơi này, nó đi vòng quanh quan tài hai vòng. Rồi lại kéo Xảo
Nhi để vào quan tài, đóng kín nắp, lúc này mới vội vã đi ra ngoài.
Ở chung mấy ngày, Xảo Nhi
cũng đã gần quen thuộc với tính tình của nó -- Chỉ cần cô không chạy trốn, nó
cũng không thường hù dọa cô.
Nhưng tại sao cô lại có thể
không trốn chứ? Không thể ở cả đời với một con cương thi thế được.
Cô cố gắng liều mạng đẩy nắp
quan tài ra. Chỉ có điều nắp quan tài kia đóng quá kín, rất khó khăn để đẩy
được. Cô cố gắng rất lâu, cuối cùng đành phải dừng lại thở hổn hễn.
Lần này nó đi hơi lâu, cho
đến giờ sửu (1h - 3h sáng) mới quay về. Lúc mở nắp quan tài ra, lại mang theo
hai quả táo, kiên quyết đưa cho Xảo Nhi. Xảo Nhi ngớ người một hồi mới biết
được là nó muốn cho cô ăn "Anh... lấy ở đâu vậy?"
Cô cẩn thận nhận lấy hai quả
táo kia, xác nhận lại lần nữa "Cho tôi hả?"
Cương thi thấy cô nhận lấy,
trông như rất vui mừng. Nó đi quấy rối đạo quán ở núi đối diện, khi trở về thấy
có đứa bé hái trộm hai quả táo. Nghĩ đến bộ dạng bọn họ cũng không khác nhau,
chắc cô cũng ăn cái này.
Cho nên, nó nhảy ra hù dọa
đứa bé kia bỏ chạy, rồi tự mình trộm hai quả.
---------------
Rồi nó lại đi hấp thụ ánh
trăng, Xảo Nhi lại leo ra khỏi quan tài, mang táo đi rửa sạch sẽ, sau đó thì
gặm ngon lành.
Ngày hôm sau, mấy thôn dưới
chân núi cũng ồn ào cả lên. Nghe nói có cương thi xông vào đạo quán mới mở, phá
nát bét trong đạo quán, ngay cả quán chủ cũng bị đánh gãy thắt lưng.
Thôn dân cả giận -- Bị cương
thi ngồi lên đầu mà cũng dám mở đạo quán ư! Cho nên dưới sự xúc động, bọn họ
rượt đuổi ba người đạo sĩ của đạo quán chạy tét khói.
Xung Linh lão đạo dẫn mấy đệ
tử qua đó, bẹo hình bẹo dạng vờ làm một lễ cúng bái, thêm mắm dặm muối nói vài
chuyện yêu quái quỷ thần cả buổi. Quần chúng không biết gì, ai nấy đều thán
phục.
Thừa dịp này, uy tín của
Xung Linh lão đạo lại tăng thêm mấy bậc.
Ngày hôm sau, Xung Linh lão
đạo lại đến, vẫn nhìn cương thi trong quan tài chút, đổi nước và thức ăn cho
Xảo Nhi.
Xảo Nhi lại hơi do dự
"Ông... có thể cho nó hai bộ quần áo hay không?"
Xung Linh lão đạo còn chưa
mở miệng, tên đạo sĩ Tiểu Tứ kia đã cười chế giễu "Ơ, sao đây, ngủ với
cương thi đến phát sinh tình cảm rồi hả?"
Xảo Nhi vẫn bị nó đè ép,
khuôn mặt đỏ bừng. Quần áo trên người nó đã nát bươm, cứ da thịt kề nhau như
thế cô thật sự rất ngượng ngùng.
Xung Linh lão đạo không
nhiều lời, dặn dò Tiểu Tứ mang hai bộ quần áo đến đây "Y phục, bần đạo có
thể cho cô, về phần làm sao để nó mặc vào, vậy phải xem tài năng của cô
rồi."
Hai người rời đi, Xảo Nhi
cũng hiểu biết chút chút, ban ngày nó sẽ không hoạt động. Cô càng vùng vẫy muốn
đứng dậy, nó càng không chịu nới tay.
"Anh... Tôi giúp anh
mặc quần áo được không?" Cô nói nhỏ nhẹ bên tai nó. Nó híp mắt lại, gục
đầu bất động nằm trên người cô. Xảo Nhi nhẹ nhàng khoa tay múa chân với nó
"Mặc... hiểu không?"
Cô nắm lấy y phục của mình
làm mẫu cho nó. Cương thi kia nhìn thấy quần áo của cô, cũng hơi tò mò kéo ra.
Sau đó, nó phát hiện thì ra dưới lớp quần áo kia, vẫn còn một lớp da thịt.
Nó đưa tay kéo áo cô. Xảo
Nhi luống cuống "Đừng... Anh đừng lộn xộn."
Móng tay của nó đã rụt vào,
tay nó bị vướng hàng cúc áo trước ngực cô, nên sờ loạn cả lên, luồn vào dưới áo
cô, phát hiện ra dưới y phục này lại là một làn da êm ái.
Tay chạm lên da thịt đương
nhiên tốt hơn nhiều so với chạm vào quần áo. Nó hơi tò mò sờ tới sờ lui.
Xảo Nhi vừa sợ vừa vội, động
tác cũng không dám quá kịch liệt -- Nó rất dễ dàng