Ring ring
Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322254

Bình chọn: 8.00/10/225 lượt.

àm gì khác hơn là trực tiếp hỏi.

"Truyện tranh Nhật Bản, vai nam chính trong “Vợ chồng thích khám phá” nha! Á, như anh chắc sẽ không xem loại sách này."

Anh ta thoạt nhìn trưởng thành, chững chạc, làm sao ngây thơ nhàm chán

chuyên xem truyện tranh Nhật Bản giống như cô. Đây chính là lời bình về

thể loại truyện tranh Nhật bản. Mỗi lần cô muốn giải oan cho nó thì luôn không tìm được một lý do nào có thể mang tính thuyết phục.

"Tôi nhìn rất già sao?" Lâm Hạo Vũ không kềm nổi ý nghĩ ấy mà hỏi. Cô ấy cho rằng, mình và cô ấy có khoảng cách về tuổi tác sao?

"Khụ. . . . . . Không phải vậy, ý của tôi là, anh là một người trưởng thành,

chín chắn như vậy, sẽ không xem loại truyện không có nội dung lại ngây

thơ ấu trĩ đó." Kỷ nguyên của sự thay đổi chăng? Sao đàn ông cũng bắt

đầu để ý tới tuổi tác của họ.

"Thứ không có nội dung lại ngây thơ, sao cô lại thích xem?" Cô gái này dùng từ thật rất có ý tứ.

"Không có biện pháp nha! Thấy hợp ý thì nghiện thôi." Phương tử Ninh ngượng ngùng le lưỡi.

Lâm Hạo Vũ bị dáng vẻ le lưỡi của cô mê hoặc. Đầu lưỡi nho nhỏ màu hồng kia thoạt nhìn thật ngon miệng, không biết khi nếm vào sẽ có mùi vị gì? Ý

nghĩ này làm Lâm Hạo Vũ khiếp sợ. Không thể nào? Hắn lại có thể sẽ vì

một con nhóc mà động tâm?

Phải biết rằng, có không ít cô gái

trưởng thành xinh đẹp hấp dẫn hắn, nhưng lại chưa bao giờ thành công,

bạn bè cũng cười hắn, nghĩ hắn bị “bất lực”, thỉnh thoảng sẽ giới thiệu

một số bác sĩ nổi tiếng cho hắn. Nhưng bây giờ, cô chỉ cần thực hiện một hành động nhỏ, cũng làm cho trái tim hắn 28 năm yên tĩnh có thể nổi lên gợn sóng!

"Này! Này!" Phương tử Ninh giơ ra năm ngón tay, quơ quơ trước mắt Lâm Hạo Vũ.

"Cô có thể cho tôi mượn truyện tranh xem hay không?" Lâm Hạo Vũ kéo cánh tay của cô đang lay động trước mắt hắn hỏi.

"Cái gì? Anh cũng thích xem truyện tranh? Ha ha. . . . . ." Phương Tử Ninh cười lớn.

"Cười đã chưa?" Lâm Hạo Vũ nhìn cô cười, cũng không nhịn được nhếch khóe miệng.

Quả thật buồn cười, nếu để cho bạn bè biết, hắn mượn truyện tranh của một

nữ sinh trẻ tuổi, nhất định sẽ khiến cho bọn họ cười ba ngày ba đêm cũng không dừng lại được.

"Không phải ý này, anh đừng nghĩ sai. Tôi thật cao hứng khi có thêm một người bạn thích xem truyện tranh."

Thật sự là quá tốt! Mỗi lần cô say sưa xem truyện tranh, đều sẽ bị các bạn

cùng học giễu cợt, sau khi xem xong cũng không biết thảo luận cùng người nào, giấu ở trong lòng thật là khó chịu.

Hiện tại có một người trưởng thành, chững chạc, đẹp trai, gia nhập vào hàng

ngũ xem truyện tranh, đối với truyện tranh mà nói, cũng không phải là

không có nội dung lại ngây thơ, mà là tất cả già trẻ đều hợp với quan

điểm này, nên tương đối có sức thuyết phục đi?

"Không cần hưng phấn như thế chứ?" Lâm Vũ nhìn cặp mắt cô sáng lên, không hiểu hỏi.

"Anh sẽ không hiểu được cảm giác của tôi đâu. Bạn tốt có thể gặp mà không

thể cầu." Phương tử Ninh đã xem Lâm Hạo Vũ thành bạn tốt rồi.

"Tôi còn không biết tên của cô, làm sao tìm cô mượn sách?" Thật dễ dàng lấy

lòng cô gái này! Hắn, Lâm Hạo Vũ lúc nào mà giảo hoạt như thế, lại có

thể quẹo cua khúc quanh mà "Tán gái?"

"Tôi tên là Phương Tử Ninh, Tử là màu tím, Ninh là yên tĩnh. Anh có bút hay không?"

Lâm Hạo Vũ từ trong túi áo móc ra một cây bút, đưa cho cô.

"Giấy đâu?" Phương Tử Ninh nhận lấy bút lại hỏi.

Lâm Hạo Vũ mở tay ra, nhún nhún vai.

"Dùng cái này được rồi." Phương tử Ninh rút một khăn ăn nhỏ màu trắng trên

mặt bàn, thật nhanh viết xuống mấy con số, đưa cho Lâm Hạo Vũ.

"Số điện thoại của nhà cô?" Lâm Hạo Vũ nhận lấy liếc mắt nhìn, bỏ vào túi áo.

"Đúng vậy, chẳng qua thứ bảy, chủ nhật tôi mới rảnh." Phương Tử Ninh trả bút lại cho hắn.

"Cô đi học ở đây?" Lâm Hạo Vũ nhận lại bút cất đi.

"Đúng, năm nay sẽ phải thi đại học rồi."

"Năm nay thi đại học?" Lâm Hạo Vũ không tin mà lặp lại.

"Tôi đã mười tám tuổi rồi. Tại sao các người bao giờ cũng không tin tôi năm

nay thi đại học?" Phương Tử Ninh nhìn trời trợn trắng mắt, mỗi lần cô

nói cho người khác biết năm nay thi lên đại học, thì không có một người

tin tưởng cô, chẳng lẽ dáng dấp cô rất giống tên lường gạt sao?

"Vậy nếu thứ bảy rảnh rỗi, tôi liền gọi điện thoại cho cô." Thì ra cô cũng không nhỏ như trong tưởng tượng của hắn.

"Vâng" Phương Tử Ninh nói xong, lại bắt đầu tấn công bánh ngọt chocolate trên mặt bàn.

Xem ra bánh ngọt càng có lực hút hơn hắn, Lâm Hạo Vũ buồn cười nghĩ.

Mỗi khi phụ nữ gặp qua hắn, đều sẽ bị bề ngoài xuất sắc của hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cũng không quản hắn là người tốt hay là người xấu,

liền nhanh chóng bị hắn hấp dẫn. Đến khi biết được thân phận phía sau

của hắn, càng thêm trăm phương ngàn kế mà muốn ngồi lên vị trí Lâm phu

nhân. Mà cô gái nhỏ trước mắt này lại ban đầu rất là ca ngợi hắn, nhưng

sau đó thì chỉ chú ý ăn điểm tâm, gạt hắn ở một bên.

"Anh vẫn

còn ở lại chỗ này sao?" Phương Tử Ninh vừa ăn xong bánh ngọt đang cầm

trong tay, lại duỗi tay muốn cầm tiếp bánh ngọt trên bàn thì phát hiện

Lâm Hạo Vũ vẫn còn ở đó, vừa vô tình hỏi, vừa đưa ra đầu lưỡi, liếm đi