
i hắn vào nhà, chả nhẽ bây giờ lại bảo: “Tôi cấm cửa anh bước vào nhà
tôi, tránh xa nhà tôi ra à?” ôi trời,ai mà ngửi được? Vậy là đành ngậm
bồ hòn làm ngọt,hậm hà hậm hực,chẳng phải hắn nên cười và nói : “Không
sao,hai người vào đi,tôi đợi ở ngoài là được rồi sao”. Đúng là cái tên
trời đánh mà.
Đang lỉnh kỉnh với đống va li to,va li bé của cô em yêu dấu,tay xách
nách mang đủ loại đồ,nó đi được mấy mấy bước lại rơi,bức xúc.hôm nay nó
ra đường không xem ngày hay sao mà gặp toàn chuyện bực mình không vậy?
Muốn chống đối nó à? Mà chẳng phải trong những trường như thế này ở trên phim hay trong truyện luôn luôn xuất hiện nhân vật nam chính ra tay
galang,hào hiệp giúp đỡ nhân vật nữ chính hay sao, tại sao ở đây lại
không có chứ?-khuôn mặt Bảo Quân với nét cười ngạo mạn lướt qua đầu nó
trong 1 phần vạn giây.Lắc lắc đầu xua đuổi cái hình ảnh đáng nguyền rủa
ấy ra khỏi đầu.
Đây là thực tế chứ không phải thế giới của Hollywood và An-đéc-xen,lấy đâu ra bạch mã hoàng tử,nhảm nhí,chuyện cổ tích à,hoang đường! Họ sống
hạnh phúc mãi mãi về sau,đừng mơ! Cuộc sống vốn không phải là một nơi
toàn màu hồng. Nàng lọ lem tốt bụng nhận được tình yêu của hoàng tử,
nàng công chúa ngủ trong rừng được đánh thức khỏi giấc ngủ ngàn năm bởi
nụ hôn của chàng hoàng tử(t.g: óe,thế thì công chúa đáng tuôi cụ hoàng
tử à,shock!) rồi thì cô tấm chết ba lần bảy lượt cuối cũng vẫn làm vợ
vua….lấy đâu ra? Cái thế giới của nàng tiên và ông bụt vốn chỉ tồn tại
trong cổ tích để ra ngủ và lừa dối trẻ con mà thôi,còn nó thì đã qua cái giai đoạn đấy lâu rồi,cứ nhìn vào cuộc đời mẹ nó thì biết,cả đời hi
sinh cho chồng con,thậm chết vì sinh nó mà chết,khác nào nó đã gián tiếp tiễn mẹ nó xuống gặp Diêm vương,rồi bà nhận lại được cái gì,vài lời
tiếc của bố nó khi nhắc về mẹ khi còn nhỏ,đôi lần đi thăm mộ mẹ cùng cha và…hết. Khỉ thật. Hi sinh tất cả để đổi lấy 2 từ duy nhất LÃNG QUÊN.
Nước mắt nó bất giác chảy ra,không ý thức.Không hẳn là đau lòng,chỉ
là… nó cũng không biết nữa,đã bao năm trôi qua,đáng lẽ nó phải trở nên
chai lì rồi mới đúng,có lẽ từ tận sâu trong lòng nó vẫn cô đơn và cần
một chút ấm áp….bỗng nhiên hơn lúc nào hết nó thấy mình cần Bảo Quân
kinh khùng,ở bên hắn dù sao cũng ấm áp hơn.
Một giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt,mong mang và dễ vỡ như thủy tinh nhưng nó chưa kịp lăn dài trên khuôn mặt nó thì đã có một bàn tay ấm áp gạt giọt nước mắt ấy đi,giọng nói ấm áp vang lên
-Không sao chứ,sao tự nhiên lại khóc vậy?
Nó ngước mắt lên và….thất vọng. Nó đã hi vọng,đã thực sự nghĩ rằng đó
là Bảo Quân,nó đã thấy vui vui vì rốt cuộc thì hắn cũng đã ở bên nó khi
nó cần hắn nhất nhưng….không phải,dù rất muốn phủ nhận hiện thực trước
mắt,dù rất muốn tự lừa dối bản thân tin vào điều mà mình biết là ảo ảnh
nhưng không thể,khuôn mặt ấy,ánh mắt ấy,cử chỉ dịu dàng vừa rồi danh cho nó không phải là của Bảo Quân mà là Nhật Huy….nó thoáng buồn,Bảo
Quân-hắn luôn ở đâu mỗi khi nó cần hắn chứ? Nước lại chảy ra,không kìm
được.
-Haiz,ngại quá,chắc tôi bị dị ứng rồi,tự nhiên nước mắt cứ chảy ra như vậy.-nó đưa tay quệt đi dòng nước mắt đang chảy tèm lem,nhưng sao thế
này,cứ quệt mãi quệt mãi mà nước mắt cứ chảy ra,thôi đi,đừng khóc
nữa,không được khóc trước mặt người khác nữa,mày từng thề như thế mà,ngu ngốc,mau dừng lại đi.
Trong phút chốc,không biết làm thế nào,lung túng trước những giọt nước mắt của nó,Nhật Huy cảm thấy đau lòng,tại sao nó luôn khoác lên trên
mình một bộ dạng vui tươi hoạt bát để rồi lại đứng khóc một mình thế này chứ. Bất giác cảm giác muốn che chở nó,được ôm nó vào lòng nổi lên,dám
cá cậu bây giờ có thể giết chết tên nào làm cho nó khóc ,cậu đưa tay ôm
nó vào lòng
-Thôi nào,đừng khóc nữa,có gì nói tôi nghe đi,tên Bảo Quân bắt nạt cậu phải không? Để tôi xử hắn cho
Nhật Huy đang ôm nó trước cửa nhà nó,phải,nhưng bỗng nhiên nó không
muốn đẩy cậu ta ra dù lý trí nó mach bảo nó cần làm như vậy,đã quá mức
bạn bè rồi,nhưng thật sự vào giây phút này đây,nó cần một bờ vai để tựa
vào,nếu không nó sẽ gục ngã mất.Nó ở yên trong vòng tay ấm áp và vững
chãi của Nhật Huy,hương hoa Lavender quấn lấy nó…chẳng biết rằng cách đó một đoạn có 1 tên đang chuẩn bị giết người,không khác gì quả bom nguyên tử đang đếm ngược.
Bảo Quân đang nổi điên,phải,thực sự phát điên lên rồi,tại sao nó dám
để tên đó ôm chứ,lại còn ngay trước mũi hắn nữa chứ,muốn trả thù hắn thì cũng đâu nhất thiết dùng cách này chứ,khi nãy nó còn khóc nữa,không
phải khóc vì hắn đâu nhỉ,tội lỗi là Bảo Quân lại thấy vui khi nghĩ nó
khóc vì hắn,quái thật.Khi nhìn thấy nó khóc hắn đã lo lắng thế
nào….nhưng hắn đã chậm một bước để phải chứng kiến cái cảnh này,Nhật Huy được lắm,nếu không phải cô ấy khóc vì hắn thì hắn đã cho cậu ta 1 đấm
rồi.
Nó đang tức hắn,nếu bây giờ hắn xuất hiện thì chắc còn làm nó khóc ghê hơn ấy….trong nhà Tuyết Ly nhìn Nhật Huy đang ôm cô chị mình mà trên
môi vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp.
Một lúc sau,nó ngừng khóc,mọi buồn phiền dường như cũng vì thế mà trôi đi hết,nó nở một nụ cười nhẹ nhõm
-Cảm ơn cậu,Nhật Huy