
khách muốn gọi món luôn hay lát nữa ạ?
-Đợi lát nữa đi,còn bạn tôi nữa-Tuyết Ly nhẹ nhạng
-Vâng.
Đúng lúc ấy,Nhật Huy và nó đi vào,thoáng ngạc nhiên nhìn 2 người còn
lại,không còn lựa chọn nào khác,nó đanh ngồi cạnh Nhật Huy và đối diện
với Bảo Quân.
-Hai người đến lâu chưa?-Nhật Huy cười
-Cũng mới thôi-Bảo Quân nhún vai.
-Vậy chúng ta gọi món thôi.
Anh nhân viên biết ý vội đưa menu cho cả bốn người,Nhật Huy lướt nhanh qua các món và….gập quyển menu lại
-Bảo Anh và Ly,hai người muốn ăn gì? Lady First mà
Tuyết Ly phân vân nhìn các món trên menu
-Em cũng không biết nữa,em không ràng món Ý lắm,chị,ăn gì thì ngon,chị thích món Ý lắm mà.
Nó cười nhẹ
-Vậy cho tôi 1 spagheti hải sản,1 bittet và 1 salat rau trộn.
-Tôi cũng vậy đi-Bảo Quân đồng tình’
Hai người còn lại cũng không phản đối.
Anh nhân viên cắm cúi ghi chép và ngẩng lên:
-Vậy quí khách dùng đồ uống gì ạ?
-Có lẽ một chai vang trắng lạnh sẽ hợp đấy-Nhật Huy
-Được,vậy đi.
Trong lúc anh nhân viên đi lấy đồ thì Tuyết Ly lên tiếng:
-Nghe nói ở đây vào nửa đêm trên sông có biểu diễn đèn nghệ thuật đẹp lắm phải không chị?
-Đúng vậy,em muốn xem sao?
-Uhm.vậy thì chút nữa ăn xong thì chúng ta đi xem.
Cánh cửa mở ra và anh nhân viên mang đồ vào,câu chuyện tạm dừng đến khi Tuyết Ly,vâng,lại là cô nàng tiếp tục:
-Hai anh này,chị em có bạn trai chưa vậy?
“Phụt”-nó đang nhấp dở ngụm rượu liền sặc trước câu hỏi vô cùng có
duyên của cô em.Hai anh chàng đang ăn cũng ngừng lại,giương đôi mắt đầy
ngạc nhiên nhìn cô ta nhưng rất tiếc tất cả đều vô tác dụng vơi Ly.Cô
nàng vẫ giữ nguyên ngây thơ trong sáng tựa thiên sứ của mình nhìn mọi
người.
-Sao thế,sao mọi người nhìn em ghê vậy?
-Sao em không tự đi hỏi chị em đi-Nhật Huy lên tiếng
Cô nàng bĩu môi
-Xùy,chị ấy chả nói đâu,mà hai người chơi với chị em mà,phải biết chứ,có chưa vậy?
Vừa nói cô ta vừa kín đáo quan sát phản ứng trên khuôn mặt của hai
người con trai nhưng bất lực,họ khống chế cảm xúc quá giỏi,cô nàng chẳng thu được gì ngoài hai khuôn mặt phảng phất nét cười khó hiểu.
Nó sau vài giây treo máy,vội rít lên
-LY,thôi đi.
-….
Biết chắc sẽ không nhận được câu trả lời,cô nàng tiu nghỉu ngồi xuống.
….. 1 lúc sau….
Sau khi ăn họ đi ra bờ sông ngồi chờ tới nửa đêm để xem biểu diễn đèn
nghệ thuật nổi tiếng.Gió từ sông vào buổi đêm khá lạnh mà nó chỉ mặc một cái áo khoác mỏng nên ngồi co ro một chỗ không kìm được bật lên tiếng
hô nho nhỏ
-Lạnh sao?-Bảo Quân nhìn nói
-Uhm,có một chút-nó gật gật đầu
Hắn cởi cái áo khoác của mình cho nó,nhưng những cơn ho vẫn tiếp tục
-Nhật Huy,cậu và Ly ở lại nhé,để tôi đưa Bảo Anh về,cô ấy có vẻ mệt.
-Không cần đâu-nó phản đối yếu ớt
Nhật Huy nhìn nó đầy lo lắng,cậu cũng rất muốn đưa nó về nhưng Bảo Quân đã nói vậy thì cậu cũng hết cách.
-Uhm,cậu đưa cô ấy về đi,ở đây không khéo cảm lạnh đấy
-Chị à,chị không sao chứ?-Tuyết Ly cũng hỏi thăm nó nhưng ánh mắt lại
có chút thất vọng,mất bao nhiêu công mới kéo Bảo Quân đến đây,sao lại
đúng lúc này chứ- Hay là chúng ta cũng về đi.
-Không cần đâu-Bảo Quân lên tiếng-để tôi đưa cô ấy về được rồi.hai người cứ ở lại mà xem
Tuyết Ly cắn cắn môi không biết nói gì.
…………
Xịch.
Chiếc xe đỗ lại trước cửa nhà nó,mệt mỏi,có lẽ nó ốm thật rồi,định mở cửa xe để xuống nhưng cửa khóa,không mở được
-Vương.Bảo.Quân.
-Tôi không thích em gọi cả họ và tên anh như vậy đâu-hắn nhếch mép.
-Mở.cửa.ra.
Đâu có dễ dàng vậy chứ?
-Hôm nay em làm sai vậy?-Bảo Quân bơ lời nó
-Chẳng làm sao cả,mở cửa cho tôi,tôi mệt.-nó gắt gỏng
-Nếu không nói cho rõ ràng thì hôm nay em đừng hòng ra khỏi cái xe
này,dạo này tôi chiều em quá nên muốn nổi loạn sao?-hắn cao giọng
-Nổ loạn à? Phải đấy,tôi muốn nổi loạn đấy,thì sao nào? Tôi không được quyền chắc?
-Em…
-Cái gì chứ? Ang nghĩ anh là ai chứ hả? À đúng rồi anh là
Vương.Bảo.Quân mà,lời anh nói là chân lí-sự mệt mỏi cùng một chút men
rượu làm cục tức trong lòng nó như bùng nổ-còn tôi,tôi là cái gì trong
mắt anh? Người tình,búp bê hay đồ chơi,dùng xong rồi vứt.Tôi….xét đến
cho cùng chẳng là cái gì trong mắt anh hết sao? Dù tôi có tồi tệ đến đâu thì tôi cũng là con người,có lòng tự trọng và có cảm xúc,tôi không phải là gỗ đá hay thần thánh,trước thì hết lần này đến lần khác anh xúc
phạm,nhục mạ tôi,rồi sau đó thì ngủ với đứa con khác trong khi mồm vẫn
nói thích tôi,tô thật sự không hiểu,anh không ngượng mồm à,tất cả tôi
đều đã cho qua,cho qua nhưng không có nghĩa là tôi không khó chịu,không
nghĩ về nó….đến bây giờ thì anh lại tán tỉnh em gái tôi trước mặt
tôi,tôi cao thượng tới vậy đâu,tôi hận anh,ghét anh,căm thù anh,sao anh
không biến khỏi cuộc đời tôi đi-nó vưa nói vừa đấm Bảo Quân thùm thụp.
Bảo Quân nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nó,tủm tỉm cười
-Em…đang ghen sao?
-Ghen á…không bao giờ.-nhưng mặt lại quay đi tránh ánh mắt của Bảo Quân
-Vậy sao?-khuôn mặt Bảo Quân hiện lên nét cười,vòng tay ôm lấy nó
-Đừng đụng vào người tôi-nó gạt tay Bảo Quân ra.
-Này ,đừng được nước làm tới nha,tôi còn xử em vụ dám ôm Nhật Huy ngay trước mũi tôi đâu đấy
-Anh….nhìn thấy?-nó lắ