
một gói bim bim to bự(tâm hồn ăn uống sâu đậm,thông
cảm) sau đó hồn nhiên vừa xem vừa ăn như đang xem phim hành động ngoài
rạp...
...Trên chiếc Audi Q7 Nhật Huy lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài và một
bóng người quen quen lướt qua mặt cậu,phải,chính là cô nàng đó,không
nhầm được,cậu hét:
-Dừng xe.
Tên tài xế giật mình vội vàng phanh gấp,cậu ra khỏi xe và đi về phía
nó...5s sau thì cậu đang cười sằng sặc như một thằng dở hơi ở giữa bể
bơi,đây chính ví dụ điển hình cho bạn nào muốn dạy em của mình cách phân biệt một người bình thường và một tên dở hơi,tránh xa những kẻ đang
đứng giữa đường mà cười lăn lộn như đang ở trong nhà thương điên trong
khi xung quang không có gì đáng cười. Và đây chính là nguyên nhân của
cái sự cười như động kinh kia,đó là nó đang ở tình trạng mồm tu
sting,tay cầm gói bim bim đưa ra đằng trước,phồng mồm trợn má,chân đạp
vào tường-một tư thế vô cùng đáng yêu với một số người nhưng lại vô cùng đáng sợ với phần còn lại của thế giới và vô phúc Nhật Huy lại thuộc
thiểu số mới đau chứ.Cậu cố nín cười đi về phía nó...
-Này,làm gì đấy?-cậu lên tiếng
Mắt nó vẫn khôn rời khỏi màn xiếc thú đang tới hôi gay cấn,vẫy vẫy tay
-Ngồi đi,ngồi đi,đang hay
Cậu nhìn theo ánh mắt của nó và chợt hiểu tại sao nó lại xúc động như thế
-Áo đen cố lên-nó cổ vũ
-Bạn cậu à?-cậu tò mò
-Không.
Tên áo trắng bỗng lên gối tên áo đen một phát...
-Tên đó thua rồi-cậu bình phẩm
-Còn lâu-nó phồng mồm,quay ra tên kia-dậy đi chứ đồ đần(may nói nhỏ nên hai tên kia không nghe thấy)
-Thằng áo trắng sẽ thắng.
-Mơ đi,áo đen chứ
-Cá không?-cậu cười
-Ai sợ ai.
15’ sau...tên áo trắng gục
OH YEAH! Hôm nay yêu đời quá,Chúa ơi con Người lắm lắm
-THẮNG RỒI-nó hét
Rồi nó nhảy xuống và bắt đầu bộc lộ sự phởn không giới hạn cuả mình,nó
nhảy một tràng từ hip hop,popping rồi tới bài một con vịt và chơi luôn
cả dân ca nhạc cổ truyền không thiếu thể loại nào,nói một cách đơn giản
đó là vũ điệu Châu Quì đóng cộp má made in Trần Bảo Anh có 1-0-2 ở mọi
thời đại
Nhật Huy nhìn nó mà cười khùng khục,sau khi cơn xuc động đã qua đi,nó bỗng quay ra cậu và hết sức hồn nhiên:
-Cậu ngồi đây hồi nào thế?
-...-biết nói gì đây,ngả bổ chửng rồi còn đâu
- Hờ hờ-cười đểu-cậu thua rồi,tính thế nào đây?
-Hết giờ tôi mời cậu đi ăn nhé,coi như chịu phạt luôn,được không?
Ô hô,ăn ấy hả?Đương nhiên là được rồi,tên này cũng thông minh ghê(đúng là chết vì ăn)
-Ok liền-phát ngôn nhanh csau chưa đầy 1s suy nghĩ
-Được,vậy tan học tôi đợi cậu
Oái học,thôi rồi,thôi rồi,muôn rồi,chết cha con rồi ,đến muộn là chết
không có chỗ chôn với bà giam thị ngay..nó cuống cuồng vơ vội cái ba lô
định phóng đi thì bị cậu giật lại
-Làm gì mà như động đất ấy thế?-cậu ngạc nhiên'>
-Cậu bị ngơ hả,muôn học rồi đấy,vào muôn là bà giám thị xé xác ra làm nộm đấy-nó nói rồi đưa tay lên cổ làm dấu hiệu cắt cổ
-Bình tĩnh đi,không muộn đâu mà lo
-???????
-Tôi đưa cậu đi,đảm bảo không muộn
Nói xong cậu lôi nó lên xe và chiếc xe lao đi
Reng....reng....reng...
Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc nó chạm được cái cặp vào cài bàn iu dầu,ôi bàn ơi tao yêu mày biết bao.
Tích tắc...tích tắc...tích tắc... thời gian bò đi một cách chậm
chạp,cộng với tiếng bà giáo giảng đều đều như tụng kinh từ từ đưa nó vào giac ngủ...đang ngon giấc thì bỗng
-TRẦN BẢO ANH
-Ớ dạ thưa cô-phản ứng không điều kiện,lập tức đứng phắt dậy,mắt mở to đến sắp rớt ra ngoài
Nhưng nhìn quanh lớp,ủa,bục giảng trống trơn,bàn ghế cũng sạch trơn, cô
đâu,bọn bạn đâu rồi,sao lớp vắng teo vậy nè,chả nhẽ lại gặp ma.ban ngày
ban mặt ma ở đâu ra chứ
-Cô đi lâu rồi bà nội-tiếng chua loét của con Ngân thu hút nó
Nó nhìn con bạn,vươn vai dài rốn rồi ngáp to một cái
-Tiết mầy rồi mày?
-Hết giờ lâu rồi,tao để quên vở quay lại laayys thì thấy mày nằm đây,định ngủ lại đây luôn à?
-...
Nó thu dọn sách vở vác ba lô ra ngoài,tới sân trường thì đập vào mắt nó là con BMW X6 của tên đó
-Sao em ra muộn thế?-hắn hỏi
-....-á khẩu rồi
-Sao thế?
-Không phải hôm nay anh không lên trường sao?-mãi nó mới nặn ra được một câu cho ra hồn.
-Ừ không đi học nhưng vẫn phải đưa em về chứ.-cười toả nắng.
Đồ...đồ...ai cần anh tốt vậy chứ,đừng có tỏ ra tử tế một cách bât thường như thế,tổn thọ chết tôi rồi,hại thần kinh lắm đấy.
-Thế...thế hả,nhưng tôi tưởng anh không tới nên có kế hoạch đi chơi với
bạn rồi-không hiểu sao nó không muốn để Bảo Quân biết vụ với Nhật Huy,mà nó cũng có nói dối đâu,hắn đúng là bạn nó mà(đây gọi là nói một nửa sự
thật đấy)
-Vậy sao?-câu có chút nghi ngờ-vậy thì em chơi vui nhé
Nói xong cậu vòa xe đi,nó nhìn theo có chút hối lỗi,dù sao hăn cũng mất công đên tận trường đón nó.
Ọt...ot....-ông anh ruột iu dấu lại biểu tình rồi,xin lỗi nhé Bảo
Quân,nhưng làm gì thì làm tôi cũng phải bảo vệ lợi ích của cái dạ dày
trước tiên-nó lẩm bẩm
Nó xôc lại ba lô rồi đi lại chỗ Nhật Huy đang đợi
Cậu dẫn nó tới một nhà hàng Pháp...
-Hôm nay tôi khao cậu muốn ăn gì cứ thoải mái
Nghe thấy thế mắt nó lập tức sáng như nhìn thấy kim cương hi vọng
-Thế thì tôi không khách khí nhá,chị ơi