
n sẽ được chữa khỏi, cô cũng tin tưởng chị mình và anh sẽ rất hạnh phúc.
Lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt, Đới Tư Dĩnh ở siêu thị nhanh chóng chọn mua rau dưa chuẩn bị bữa cơm tối.
Đới Tư Dĩnh mang theo túi lớn túi nhỏ thở hổn hển về tới nhà.
“Tư Dĩnh, làm gì mua nhiều đồ ăn như vậy, sao chúng ta ăn hết?” Đới Tư Giai nhìn thấy Tư Dĩnh mua nhiều đồ ăn như vậy liền hỏi.
“Chị, buổi tối có khách, cho nên em chuẩn bị nhiều một chút.” Đới Tư Dĩnh tỏ
vẻ thần bí nói, cô không nói cho chị mình biết người đó là ai, cô muốn
cho chị mình một sự vui mừng kinh ngạc bất ngờ.
“Ai tới vậy, Vũ Văn và Tây Bác sao?”. Đới Tư Giai ngẫm nghĩ nói.
“Em không nói cho chị biết đâu, chờ người đó đến chị sẽ biết, không nói với chị đâu, em bắt đầu đi chuẩn bị đây”. Đới Tư Dĩnh nói xong, nhanh chân
đi vào phòng bếp.
Màu sắc xanh đỏ của rau củ, đầy đủ dinh dưỡng, từ từ trên bàn đã đầy những
món ăn, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, Đới Tư Dĩnh chỉ còn chờ giây phút
Long Ngạo Phỉ đến đây, giây phút chị mình gặp lại anh ấy, trong đôi mắt
đẹp có chút thương cảm.
“Tư Dĩnh, thật ra là ai đến đây khiến em phải long trọng tiếp đãi như vậy.” Đới Tư Giai hỏi một lần nữa, vừa dứt lời chuông cửa đã vang lên.
“Chị, chị mở cửa đi, người đã đến rồi”. Đới Tư Dĩnh biết Long Ngạo Phỉ đã đến, cô yêu cầu Tư Giai đi mở cửa.
Đới Tư Giai mở cửa
ra, ngây ngẩn cả người, ngay cửa là một bó hoa hồng thật lớn, che khuất
mặt của người tới đây, hoa này đưa cho ai, Tư Dĩnh sao?
Bó hoa hồng chậm rãi hạ xuống, dần dần lộ ra khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mà cô ngày đêm nhớ mong.
“Tư Giai”. Long Ngạo Phỉ nhìn người con gái gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đang
đứng trước mắt, lòng đột nhiên đau quá, thâm tình trầm thấp gọi một
tiếng.
“Phỉ, là
anh sao? Thật sự là anh sao?”Trong nháy mắt nước mắt của Đới Tư Giai rơi xuống, cô không thể tin được người xuất hiện trước mắt mình lại là anh.
“Là anh.” Long Ngạo Phỉ đem bó hoa hồng đặt một bên, hai cánh tay dang rộng chờ đợi cô.
“Phỉ, em rất nhớ anh.” Đới Tư Giai cũng nhịn không được, nhanh chóng nhào vào lòng anh, cảm nhận hơi thở của anh, không biết đã bao lâu, đã bao lâu
rồi bản thân cô nhớ mong vòng tay ôm ấp này.
Đới Tư Dĩnh đứng ở trong phòng, nhìn hai người đang ôm nhau một cách thâm
tình, đây là trường hợp hai người yêu nhau biệt ly giờ gặp lại, cảm
động, nhưng tận trong lòng của cô chỉ cảm động nhất thời, còn lại là
chua sót đến cực điểm.
“Được rồi, đã lâu không gặp nhau, vào phòng rồi nói chuyện, chúng ta đi vào
trước đi.”.Đứng phía sau Long Ngạo Phỉ, Từ Tây Bác cười khẽ nói, che dấu lòng mình cũng đang cảm động.
“Vào nhà đi”. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đới Tư Giai hiện lên một
vẻ đỏ ửng, mặt mày tràn đầy ý cười, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Long
Ngạo Phỉ.
“Tặng cho em”. Long Ngạo Phỉ cầm lấy bó hoa hồng to lớn hai tay đưa cho cô.
“Cảm ơn anh”. Đới Tư Giai vừa tiếp nhận vừa thẹn thùng nói, tâm tình kích động khó có thể che dấu.
Mọi người cùng nhau đi vào trong phòng, Đới Tư Dĩnh biết bản thân nhất định phải đối mặt.
“Anh rể, hoan nghênh anh đã đến.” Vẻ mặt cô thoải mái nở nụ cười, có ai biết rằng nói ra hai chữ anh rể khiến lòng cô vỡ nát.
“Cảm ơn”. Long Ngạo Phỉ khách sáo nói, không lưu lại một chút dấu vết gì có thể khiến Tư Giai nghi ngờ.
“Ăn cơm trước đi, em đều chuẩn bị cả rồi”. Đới Tư Dĩnh nói xong, xoay người đi vào phòng ăn, chỉ là trong nháy mắt xoay người đi, một giọt nước mắt vừa rơi xuống cô vội vàng lau đi, cô vốn nghĩ bản thân mình rất kiên
cường, không ngờ lòng lại đau như vậy.
Trên bàn cơm, Long Ngạo Phỉ ngồi bên cạnh Tư Giai, không ngừng chăm sóc cô,
gắp những món mà trước đây cô thích ăn bỏ vào chén cho cô, còn cô thì
thức ăn gì bỏ vào cũng không cự tuyệt, chỉ cần do anh gắp, cô đều ăn
hết.
Đới Tư Dĩnh nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, trong mắt đều là ưu thương, không phải như cô tưởng có thể che dấu được.
Từ khi Long Ngạo Phỉ bước vào cánh cửa kia, đôi mắt anh vốn không hề nhìn
Đới Tư Dĩnh, nhưng sự ưu thương của cô, anh có thể cảm giác được, nỗi
đau này chỉ có thể ở tận đáy lòng.
Từ Tây Bác bất đắc dĩ nhìn họ, trường hợp này đúng là đang tra tấn người mà, nhưng cũng không thể không đối mặt.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm tối, Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Giai trở về phòng ngủ của cô.
“Tư Giai, tại sao lại ngốc như vậy? Sao em lại tự mình gánh vác, sao không
nói cho anh biết?”. Long Ngạo Phỉ ngồi bên cạnh giường, ôm chặt cô vào
lòng.
“Phỉ, bây
giờ có thể gặp anh thật tốt, anh có biết lòng em đang tràn ngập cảm kích đối với ông trời, có thể để cho em tiếp tục sống, gặp lại anh một lần
như thế này”. Đới Tư Giai lẳng lặng tựa vào trước ngực anh, cảm thụ
tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ của anh.
“Đồ ngốc, nói cái gì ngốc nghếch như vậy, sau này mỗi ngày em đều có thể
nhìn thấy anh.” Long Ngạo Phỉ đau lòng nhìn cô, đây là cô gái vô cùng
xinh đẹp mà anh từng yêu thương, bây giờ bị ốm đau tra tấn thân thể đã
không còn sinh lực, lòng trở nên dịu xuống, lần này gặp lại cô, anh biết chỗ sâu nhất tận đáy lòng anh vẫn còn giấu hình bóng cô, anh biết