
mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lớn tiếng quát to, máu từ dưới thân chảy ra
“Người đâu, mau tới đây.” Long Ngạo Phỉ cũng luống cuống, anh vẫn nghĩ rằng Mị Nhi mang thai là giả
—
Thăm hỏi
“Ngạo Phỉ chuyện này là thế nào? Bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, Từ Tây Bác hỏi Long Ngạo Phỉ với sắc mặt khó coi đang ngồi bên cạnh.
“Là do Mị Nhi nói cho Tư Dĩnh biết chuyện cô ấy không thể sinh con, khiến
tớ nhất thời kích động đẩy cô ta một cái, không cẩn thận đụng vào cạnh
bàn.Đại khái là sinh non .” Long Ngạo Phỉ chỉ kể lại mọi chuyện một cách đơn giản , nhưng không có vẻ xin lỗi nhiều.
“Sinh non…???Cậu nói Mị Nhi đang mang thai. Vậy đứa bé là con ai?” Từ Tây Bác càng thêm giật mình, vội hỏi.
“Không biết, cô ta nói đó là con của tớ. Nhưng tớ khó có thể tin tưởng.” Long
Ngạo Phỉ vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật bật mở ra.
“Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân ?”Bác sỹ đi tới chổ hai người, hỏi
“Chúng tôi đều là bạn của cô ấy, bác sỹ cô ấy không có việc gì chứ” Từ Tây Bác nhìn thoáng qua Long Ngạo Phỉ, vội nói.
“Người lớn không sao cả, tuy nhiên đứa bé thì không giữ được. Hai người nên
chăm sóc cô ấy cẩn thận một chút.” Bác sỹ nói xong liền rời đi
Cô y tá đẩy Mị Nhi đang hôn mê từ phòng phẫu thuật ra.
“Tây Bác, cậu tìm người chăm sóc cho cô ấy, mình về trước.” Biết cô ta không việc gì, Long Ngạo Phỉ cuối cùng cảm thấy yên tâm .
“Được rồi,cậu về trước đi, để tớ tìm người chăm sóc cô ấy”
******************************************************************
Đới Tư Dĩnh cầm điều khiển từ xa,tùy ý đổi đài, hiện tại cô không có tâm tư chú ý trong TV đang nói gì? Mấy ngày nay Vũ Văn vẫn ở cùng cô, vì muốn
cho cô vui vẻ, nhưng một chút vui vẻ cô cũng không có.
Dinh doong…..!!!” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên .
“Cảnh Hiên , sao lại là anh, mau vào nhà ngồi đi”. Vừa mở cửa, Đới Tư Dĩnh
kinh ngạc kêu lên, cô không ngờ người đang đứng bên ngoài là Hàn Cảnh
Hiên
“Tư Dĩnh,
em khỏe không? Em đã chia tay anh ta rồi phải không???”. Hàn Cảnh Hiên
ngồi trên sô pha, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
“Anh cũng biết rồi ah???”.Tay Đới Tư Dĩnh đang cầm bình nước , hơi khựng lại một chút, sau đó đưa ly nước cho anh, rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Tại sao lại chia tay với anh ta, có phải vì em đã biết chuyên….” Hàn Cảnh
Hiên không dám nói hết lời, sợ chạm tới nỗi đau tận đáy lòng cô.
“Cảnh Hiên, anh đừng nói chuyện này được không? Em không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.” ?Ánh mắt Đới Tư Dĩnh đau xót, lời nói mang theo ý thỉnh cầu.
“Được…Mà Tư Dĩnh này, em có muốn quay về công ty tiếp tục làm không? Em cần làm
việc…” Hàn Cảnh Hiên biết cô còn rất thương tâm, nên nhanh chóng chuyển
sang đề tài khác.
“Qua mấy ngày nữa rồi nói tiếp, em nghĩ mình nên ở nhà nghỉ ngơi một thời
gian…” Đới Tư Dĩnh khéo léo cự tuyệt lời đề nghị của anh .
“Cũng được, lúc nào anh cũng luôn chào đón em tới làm….Nhưng hôm nay, em có
thể mời anh một bữa cơm tối được không?” Lời nói của Hàn Cảnh Hiên rõ
ràng là một câu hỏi nhưng giọng điệu không để cho người khác cự tuyệt
yêu cầu của anh.
“Cám ơn anh, Cảnh Hiên…. đương nhiên là được chứ…để em đi làm cơm đãi anh.” Đới Tư Dĩnh nở nụ cười nhẹ.
“Được, để anh giúp em.” Hàn Cảnh Hiên cũng vội đứng lên đi theo cô vào nhà bếp.
“Được.”
Dinh Doong………!!! Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên.
“Để em đi mở cửa , chắc là Vũ Văn đấy mà.” Đới Tư Dĩnh nói với Hàn Cảnh Hiên rồi đi ra ngoài mở cửa.
“Vũ Văn, cậu ….??……” Một tay cô vừa mở cửa, vừa hỏi….thế nhưng khi nhìn kỹ người đang đứng ở cửa khiến cô ngây ngẩn cả người…
“Thấy anh giật mình như vậy sao?Không muốn mời anh vào nhà ah?” Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh đang sững sờ đứng ở cửa, vội nói
“Phỉ, là anh? Sao anh lại đến đây?” Đới Tư Dĩnh giật mình khi nghe anh nói,
đồng thời, trong lòng không tránh khỏi có chút vui mừng cùng kinh ngạc.
“Tư Dĩnh, ớt xanh này có cần phải cắt không?” Giọng nói của Hàn Cảnh Hiên từ phòng bếp truyền lên.
Ai đang ở đây ? Hàn Cảnh Hiên đúng không? Long Ngạo Phỉ híp nửa con ngươi
đen, tại sao Hàn Cảnh Hiên lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cô rời mình đi là vì
muốn ở chung một chỗ với tên kia? Không, anh phải bình tĩnh.
Đới Tư Dĩnh đột nhiên nhớ ra Cảnh Hiên còn đang ở nơi này, nhìn Long Ngạo
Phỉ mở miệng lắp bắp giải thích: “Phỉ, Cảnh….Cảnh Hiên…..anh ấy… đến
thăm…..Em nghĩ ở trong này ăn cơm tối cho nên….Em…..”
“Không cần giải thích, anh hiểu mà, anh cũng muốn ở lại đây ăn cơm tối.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ngắt lời, ôm lấy cô.
Đới Tư Dĩnh đột nhiên bị anh ôm vào ngực, ngửi thấy được hương vị trên
người anh, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, không muốn lo chuyện gì
khác nữa chỉ muốn hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.
“Tư Dĩnh, em….” Đã lâu không nghe thấy câu trả lời của cô, Hàn Cảnh Hiên
nhịn không được từ phòng bếp chạy lên, thấy trước cửa hai người đang ôm
nhau thân thiết, những lời muốn nói đều không thể nói ra.
Nghe được tiếng nói của Hàn Cảnh Hiên, Đới Tư Dĩnh lập tức đẩy Long Ngạo Phỉ ra, có điểm xấu hổ đứng ở đó không biết nên nói gì?
“Xin chào, Hàn Cảnh Hiên.” Lần này Long Ngạo Phỉ rất lễ p