
chờ mong, không thể để cho
chị cô tiếp tục nhìn đứa bé nữa.
“Thật ngại quá, Vũ Văn, khi nào rảnh mình sẽ đến thăm cậu.” Đới Tư Giai ngượng ngùng đứng dậy.
“Không có gì, Tư Giai, khi nào rảnh lại ghé chơi.”
Đới Tư Dĩnh giúp Đới Tư Giai rời đi.
“Long Ngạo Phỉ, Tư Giai rốt cuộc làm sao vậy?” Trịnh Vũ Văn vẫn là lo lắng hỏi.
“Cô ấy đang mang thai.” Long Ngạo Phỉ thành thật trả lời, cũng hi vọng cô sẽ cùng hỗ trợ thuyết phục Tư Giai bỏ bào thai này đi.
“Cái gì? Tư Giai có thai.” Trịnh Vũ Văn cùng Từ Tây Bác đồng loạt cả kinh, đây là có chuyện gì?
Không còn cách nào khác, Long Ngạo Phỉ liền kể lại chuyện của Tư Giai một
lần, sau đó nói: “Là như vầy, cô ấy đột nhiên ngất xỉu, chính là bởi sức khỏe quá yếu, mình hi vọng hai người cùng hỗ trợ khuyên bảo cô ấy phá
bỏ đứa bé.”
“Thì ra là vậy, chúng tôi sẽ cố hết sức khuyên nhủ Tư Giai bỏ đứa bé.” Từ Tây Bác nói.
“Hai người không nên quá lo lắng, em thấy Tư Giai sẽ không bỏ đứa bé đâu,
hai người xem ánh mắt cô ấy nhìn đứa nhỏ, xem ra rất chờ mong, nếu đã do chính Tư Giai cố ý để cho mình mang thai, em nghĩ cô ấy nhất định đã
suy nghĩ kĩ về hậu quả này, bằng không cô ấy cũng sẽ không kiên quyết
nhất định sinh đứa nhỏ.” Trịnh Vũ Văn bình tĩnh phân tích.
“Ngạo Phỉ, Vũ Văn nói rất có lý.” Từ Tây Bác nhìn anh nói.
Long Ngạo Phỉ có chút trầm mặc, đúng, lời của cô nói rất thấu triệt (thấu
đáo + triệt để), có thể hiểu được, anh chỉ có thể làm hết sức.
“Kỳ thật, em thấy Tư Giai làm như vậy, rất có thể là vì anh và Tư Dĩnh.” Trịnh Vũ văn đột nhiên nghĩ đến nói.
“Vì tôi và Tư Dĩnh?” Long Ngạo Phỉ nghi hoặc nhìn cô.
“Hai anh đều biết Tư Dĩnh sở dĩ phải cùng Hàn Cảnh Hiên li hôn là vì cô ấy
không thể sinh con nên cha mẹ của Cảnh Hiên không thể chấp nhận cô ấy,
chúng ta cũng đều biết Tư Dĩnh yêu anh, nhưng cho dù Tư Dĩnh có gả cho
anh thì sự thật cũng vẫn không thể thay đổi, cha mẹ của anh sẽ chấp nhận cô ấy sao? Không có con, chung quy là số phận cô ấy sẽ đau khổ, cho nên Tư Giai là vì thành toàn cho anh và Tư Dĩnh, cũng là cho Tư Dĩnh một
đứa con, nên tự nguyện hi sinh chính mình.” Trịnh Vũ Văn giải thích, tâm đột nhiên rung động, Tư Giai cũng thật đáng thương.
Long Ngạo Phỉ cứng đờ người, Tư Giai hi sinh chính mình là vì muốn tác thành cho anh cùng Tư Dĩnh sao? Nhưng anh lại không thể ích kỉ như vậy được.
Vừa lúc Đới Tư Dĩnh đứng ở cửa nghe được những lời này, nước mắt ngay tức
thì liền rơi như mưa, cô sẽ không để cho chị hi sinh bản thân để cho cô
hạnh phúc, hạnh phúc như vậy cô tự nguyện không cần, xoay người chạy ra
ngoài.
Thấy cha mẹ vì mình mà cãi nhau, Hạ Thần giữ chặt lấy mẹ nói: “Mẹ…Đừng như thế….” Mẹ cô làm thế vì cô là không đáng.
“Tiểu Thần, chúng ta không cần phải ở lại chỗ vô tình vô nghĩa này nữa.” Mẹ cô nắm tay muốn kéo cô ra ngoài .
“Đứng lại, bà muốn kéo tiểu Thần đi đâu? Bà không lo cho đứa bé trong bụng nó sao???.” Cha Hạ Thần ở đằng sau hô lên.
“Cha, cha tha thứ cho con rồi sao….Cha thật sự tha thứ cho con chứ???? ” Hạ Thần vui mừng nhìn cha.
“Cuối cùng thì ông cũng hiểu ra rồi.” Sắc mặt bà Hạ cũng dịu lại, kéo tay Hạ Thần để cô ngồi xuống giường.
“Tiểu Thần, đứa bé trong bụng con cũng được 7 tháng rồi nhỉ…Là con trai hay con gái vậy?” Bà Hạ lôi kéo tay cô hỏi.
“Vâng, mẹ …Là con trai.” Hạ Thần gật gật đầu, tuy rằng bây giờ cô đã rất hối
hận khi làm thế với Hàn Cảnh Hiên nhưng cô tuyệt đối không hề hối hận
khi có đứa bé này.
“Tiểu Thần, tại sao con lại về đây? Chẳng lẽ bọn họ đối xử với con không
tốt?” Cha cô nhìn cô hỏi, dù sao thì cô cũng là con gái ông, từ trong
sâu thẳm trái tim ông cũng không tránh khỏi cảm giác đau. Nếu bọn họ đối xử với cô không tốt, ông nhất định không bỏ qua.
“Không đâu cha à… Hai bác đối xử với con tốt lắm, vô cùng quan tâm chăm sóc
con, nhưng giờ con đã hiểu được, nếu Cảnh Hiên không yêu con thì con
cũng không muốn dùng đứa bé này để gây áp lực với anh ấy nữa, cho nên
con quay về đây, vì con biết cha mẹ sẽ lại đón nhận con….” Hạ Thần nói
xong, tựa đầu vào vai mẹ cô, nũng nịu nói.
“Đúng vậy, Hạ Thần, con cứ an tâm ở lại trong nhà, an tâm dưỡng thai, mẹ và
cha con cũng muốn bế cháu lắm rồi.” Mẹ cô dường như rất vui vẻ.
“Để cha sai người dọn phòng cho con.” Cha Hạ Thần cũng im lặng, dường như
muốn tiếp nhận, dù sao hiện tại cũng chỉ có cách tiếp nhận thôi.
“Cám ơn cha.” Hạ Thần cũng hiểu được cha mình.
“Cha không định tha thứ cho con đâu, chẳng qua cha không muốn cháu ngoại cha phải chịu khổ thôi.” Cha cô có chút ngại ngùng.
Hạ Thần cười khẽ, cô biết cha cô ngượng ngùng nhưng cũng không muốn vạch
trần ông. Vậy là mọi người nhà cô lại được sum họp vui vầy.
Mẹ Hàn Cảnh Hiên về đến nhà thì không thấy Hạ Thần đâu, đi vào trong phòng cô thì thấy một phong thư để trên giường, vội vàng cầm lên xem.
“Bác gái, trước tiên cho con xin lỗi mọi người, con phải đi thôi, con biết
Cảnh Hiên không yêu con, con cũng không muốn dùng đứa bé này làm áp lực
với anh ấy nữa, chờ khi con sinh đứa bé này, con sẽ thường xuyên dẫn nó
về thăm hai bác, con cám ơn hai bác đã chăm sóc cho con trong thời gi