
á của cô lên muốn xem cẩn thận, lại nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng, hắn kinh ngạc. "Em — đang thẹn thùng?"
"Nói bậy bạ gì đó!" Cô đẩy tay hắn ra xoay mặt đi, lại bị hắn ngang ngược xoay lại, nhìn hắn.
"Không phải thẹn thùng là cái gì? Nói."
Cô nhất định không phải có khiếu giả tình nhân, theo lý thuyết hiện tại cô đang nằm vùng và làm người phụ nữ của hắn, sẽ diễn bộ dáng như thế, nếu là giả thẹn thùng coi như xong, nhưng khi phát giác chính mình là ngượng ngùng thật, cô lại đột nhiên chột dạ lên, ngược lại trách hắn tự dưng, làm gì kinh ngạc lớn như vậy!
Hắn nóng bỏng dừng ở chính mình như vậy, coi như tất cả của cô đều bị hắn nhìn thấu.
"Em chỉ. . . Không thói quen bị người nhìn chằm chằm vào tướng ngủ của mình, thật kỳ quái."
"Chúng ta là người yêu thân mật, tất cả của em anh xem trăm lần không chán."
"Nào có người nhìn chằm chằm vào người khác xem một giờ? Anh thật sự là quái nhân!"
"Nếu có thể, anh muốn xem cả đời." Hôn tay cô, một đôi mắt anh tuấn thâm thúy lửa nóng.
Lòng của cô rung động, hắn đang tuyên thệ với cô sao? Rút tay bị hắn hôn về, Tương Bình cảm thấy cả người không được tự nhiên.
"Mỗi ngày đều xem người, có cái gì đẹp!"
"Đương nhiên mặt đẹp, không chỉ mặt, mỗi một chỗ của em anh đều cẩn thận thưởng thức, tỷ như vành tai của em, ngực của em, rốn của em, cùng với của em —" hắn cúi gần bên tai cô nói nhỏ đáp án.
"Đừng nói nữa!" Tương Bình mặt đỏ khô nóng đánh hắn, đại sắc lang sóng cuồng không kềm chế được này!
Tuy rằng biết rõ hắn là muốn xem bộ dáng thẹn thùng của cô, cho nên cố ý chọc cô, nhưng Tương Bình lại thiếu kiên nhẫn trộn lẫn chung với hắn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô không thích vui đùa luôn bị Lôi Đình Lạc đùa ngang ngược, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, cuối cùng luôn bị hắn khiến cho cảm xúc cao vút.
Kỳ thật ngay từ đầu cô đã cố ý đón ý hùa theo hắn, nếu hắn muốn nhìn cô cười, cô sẽ cười cho hắn xem, nhưng Lôi Đình Lạc hình như thấy được hư tình giả ý sau tươi cười của cô, từng bước một lấy ra mặt nạ của cô, khiến tính tình chân thật của cô không thể tránh né, không có toan tính chăm sóc, hắn ngược lại cao hứng. Người đàn ông này thật là khiến người không thể nắm lấy được!
Giữa trưa, dùng cơm xong, Lôi Đình Lạc thay đổi quần áo tính ra ngoài.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tương Bình cố gắng tự hỏi nên dùng lý do gì thuyết phục Lôi Đình Lạc mang cô đang đi theo, cô biết Lôi Đình Lạc muốn bàn bạc với người mua lớn nhất Đài Loan, trường hợp này bình thường không thể thiếu trường hợp nóng nảy, Lôi Đình Lạc khẳng định sẽ không để cô giao thiệp với trường hợp nguy hiểm, nhưng chỉ có đi theo hắn, cô mới có thể biết ám hiệu tiếp xúc và địa điểm giao dịch của hai bên mua bán.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết phải chờ tới khi nào?
Cô đang sốt ruột tìm không thấy lý do, không thể tưởng được Lôi Đình Lạc đi đến phía sau cô, cúi người ở bên tai cô nói: "Bây giờ đi ra ngoài mặc nhẹ nhàng một chút, tốt nhất mặc quần dài."
Cô kinh ngạc, nhìn hắn trong kính nghi hoặc nói: "Em cũng đi?"
"Không muốn sao?"
"Em muốn đi." Cô kiên định nói.
Nhẹ hôn lên má cô. "Vậy mau chuẩn bị đi!"
Thật không ngờ thuận lợi như vậy! Cô nhanh chóng thay đổii quần dài và áo, một thân trang phục gọn gàng không giống với trang phục thục nữ mọi khi, mà dáng thon thả của cô cũng bày ra không sót dưới bộ trang phục này.
Lúc này Lôi Đình Lạc từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô "Nhìn dáng vẻ này của em cũng thực sự làm anh động lòng, thoạt nhìn rất có hương vị nữ cảnh (cảnh sát)."
Hai chữ nữ cảnh tự dưng thốt ra làm cho cô run sợ. "Anh nói bậy bạ gì đó?" Đẩy tay hắn ra, cô ngồi vào trước bàn trang điểm giả bộ chải đầu, cảm thấy lo lắng có làm cho hắn nhìn ra cái gì hay không?
Vì nhẹ nhàng, cô quyết định không mang trang sức gì, ngay cả đồng hồ quả quýt ngày thường hay mang cũng có ý cất lại, nhưng mới để vào trong hòm liền bị Lôi Đình Lạc ngăn cản, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đừng tháo xuống." Hắn nhẹ giọng mệnh lệnh, từ trong tay cô tiếp nhận, lại mang lên cho cô lần nữa. "Đáp ứng anh, mọi lúc mọi nơi đều mang đồng hồ quả quýt này, trừ bỏ anh, đừng để cho bất luận kẻ nào chạm vào đồng hồ của em."
Vẻ mặt cô khó hiểu, đối với vẻ kiên trì nghiêm túc của hắn sinh ra nghi hoặc, muốn từ ánh mắt của hắn tìm ra thứ dấu vết để lại gì, không thể tưởng được hắn lại gợi cảm cười nói: "Đây là vật tình yêu anh tặng cho em, không thể lấy xuống, nếu em không đeo, hoặc để cho những người khác chạm, anh sẽ ghen, biết không? Sẽ ăn dấm chua rất lớn." Hắn làm như sủng nịch lại mang theo uy hiếp xấu lắm, khiến cô không thể kháng cự, đành phải nương theo.
Đi theo Lôi Đình Lạc, cô rốt cuộc có cơ hội xem trộm tin tức mua bán giao dịch, vì tránh né cảnh sát lùng bắt, bọn họ sử dụng ám hiệu riêng để xác nhận thân phận lẫn nhau, cảnh sát vẫn không thể phá hoại tổ chức mua bán này, nhưng nếu có ám hiệu, tình huống sẽ khác.
Đối phương đến đây mười mấy người, mỗi người đều mang súng, từ kỷ luật nghiêm cẩm của bọn họ để phán đoán, nhìn ra được đều từng được huấn luyện, cũng không hồ đồ, ở sau lưng bọn h