
n.
Tề Tư Mục sau khi nghe thấy, đầu óc dường như có chút thanh tỉnh, bà nội, bà nội, tại cái gia đình quyền uy này là không cho phép ai có thể phản bác, có chút ngây ngốc mà đứng yên tại chỗ , cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Tề Tư Mục vừa vào cửa đã lớn tiếng ồn ào náo động khiến cho Lâm Âm Ái tò mò đi tới, bà vừa mới bước ra đại sảnh liền phát hiện một đống hỗn độn trên mặt đất.
"Cháu còn ngại nhà này không đủ an tĩnh có đúng hay không? Có phải tất cả mọi người vây quanh cháu đều điên lên cháu mới có thể vui vẻ a!" Lúc này đây, Lâm Âm Ái lớn tiếng mà tức giận khiển trách cháu gái mình.
"Bà nội, bà nội, thực xin lỗi!" Tề Tư Mục vừa nghe đến Lâm Âm Ái quở trách, nước mắt liền ào ào mà tuôn xuống
"Khóc, khóc, khóc, ngoại trừ khóc cháu còn có thể làm cái gì, đều là một đám người vô tích sự, hiện tại chuyện công ty đủ làm ta điên đầu, trong nhà còn không thể bớt lo một chút sao?" Một cuối tuần tốt đẹp, lại bị làm hỏng, từ khi cháu gái lớn qua đời, đồng nghĩa với chuyện công ty toàn bộ đều đổ lên đầu bà, đứa con trai thì mặc kệ sự tình, cháu trai không còn dùng được, Tề gia còn có ai có thể gánh vác được trọng trách này? Trong lòng bà ta làm sao không thể bi ai chứ.
"Bà nội, bà bội, bà phải báo thù cho con!" Ả chạy đến bên người Lâm Âm Ái, giơ tay ra, ngón trỏ chỉ còn khoảng không.
"A!" Lâm Âm Ái vừa thấy, lớn tiếng mà hoảng sợ, ngữ khí run sợ. "Mau nói cho bà nội, đây là chuyện gì? Ai hạ độc thủ với cháu a? Ai làm vậy?"
"Ô. . . . . Ô. . . . ." Tề Tư Mục khóc càng thêm thương tâm, đau đớn mất một ngón tau cùng ủy khuất đều bừng lên. "Là Hứa Ân Tịch, con tiện nhân đó".
Ả đem mũi dùi hướng về Ân Tịch, nếu không bởi vì cô ả cũng không có đau đớn này, nếu không bởi vì giới giải trí, căn bản là Ân Tịch không đáng để lọt vào mắt của Tề Tư Mục.
"Hứa Ân Tịch có bản lĩnh gì, nó làm sao dám chặt tay cháu chứ?" Lâm Âm Ái nghi vấn mà giận dữ.
"Bà nội, bà nội, cháu không biết, con tiện nhân này có rất nhiều đàn ông làm chỗ dựa cho nó, chị cũng bị đàn ông của nó bắn chết, còn có bạn trai Thân Tử Duệ của cháu cũng bị nó mê hoặc. Hơn nữa hôm nay tham gia ở hôn lễ của Hạ Thiên Triệu thời điểm gặp nó, không biết tại sao, người đàn ông kia bởi vì nó mà chặt đứt ngón tay cháu, thù này cháu nhất định phải báo!" Một nửa thật, một nửa giả, trong lòng bọn họ, hết thảy những điều này đều là đúng đắn.
"Làm càn, phụ nữa này không biết tốt xấu, năm đó ta sẽ không hẳn là đuổi bọn họ đi, ta hẳn là nhốt chết bọn họ ở một gian trong phòng, bỏ đói chết mẹ con bọn họ!" Mụ phẫn nộ lớn tiếng ồn ào.
Tề Tư Mục thoáng nhìn vẻ tức giận của bà nội, lòng ả mừng thầm, tin tưởng bước tiếp theo, bà nội sẽ ra tay đối phó con tiện nhân Hứa Ân Tịch này, ả nhất định phải làm cho cô phải nếm trải trừng phạt so với ả thống khổ gấp ngàn lần. Khó có được một ngày nhàn rỗi, "Tôi cùng mẹ của tôi" đã hoàn thành giai đoạn quay, Ân Tịch lẳng lặng mà đứng ở trong nhà, nghe nhạc, mỗi một nốt nhạc bay lên, đề tựa như hiện lên từng nụ cười củaTrữ Dịch, từng cái cúi đầu của anh. Những ký ức như ùa về.
"Ân Tịch, nếu mười ngón tay hai người đan vào nhau, như vậy nam nữ nhất định sẽ cùng nhau bạc đầu giai lão" .
"Ân Tịch, anh muốn mang lại hạnh phúc cho em , anh muốn mang em đi một nơi lại một nơi, khắp nơi trên thế giới, đều có ký ức khi chúng ta cùng một chỗ."
"Ân Tịch, phải sống thật tốt, phải sống vui vẻ hạnh phúc. . ."
Cô ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, một lần lại một lần nghĩ lại, thậm chí khoảng khắc khi sắp lìa cõi đời này, anh còn muốn cô sống thật tốt, lúc trước thế nào cô lại có thể phụ người đàn ông như vậy chứ?
Có một số chuyện cũ, không cần phải nói cho ai nghe cả, tự mình biết là tốt rồi, Ân Tịch, dùng phương thức đơn giản nhất để nhớ anh.
Chuông cửa, một mực vang lên, tiếng nhạc vang vọng khắp căn phòng, làm cho tiếng chuông cửa có vẻ đứt quãng.
Người ngoài cửa dường như không muốn dễ dàng rời đi như vậy, cố chấp, một mực ấn chuông cửa, ngừng sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại. . .
Suy nghĩ của Ân Tịch có chút hòa hoãn, cảm nhận được tiếng chuông cửa, cô nhẹ nhàng từ trên sofa đứng dậy, đầu xuân tiết trời se lạnh, cô lại hai chân trần mà dẫm lên sàn nhà.
Mở cửa ra, cô có chút ngạc nhiên, lại có chút vui mừng, tâm tình lẫn lộn, ngàn vạn loại cảm xúc đan xen vào nhau.
"Không chào đón tôi vào nhà sao?" Người kia cố gắng khống chế bình tĩnh hạ bớt thanh âm.
"Quá đột nhiên, tôi rất kích động." Trong mắt Ân Tịch biểu lộ vui sướng, hơn nửa năm qua đi, rốt cuộc Trữ Hạ cũng lần đầu tiên chủ động dùng ngữ khí hòa nhã như thế để nói chuyện với cô.
Đột nhiên Trữ Hạ đến, làm cho cô vui sướng, lại càng lo lắng bất an.
"Muốn uống cái gì?" Ân Tịch cố gắng muốn cho hai bên trở nên tự nhiên hơn một chút khi ở cùng nhau.
"Không cần, tôi chỉ muốn đến trò chuyện với cô." Trữ Hạ cự tuyệt đồ uống của cô, hữu hảo nói thẳng.
"Được, cô muốn nói chuyện gì, tôi sẽ cùng cô." Ân Tịch ngồi xuống vị trí không cách cô ấy là mấy.
Đối với Trữ gia, cô trước sau mắc nợ, đối với Trữ Hạ, cô trước sau có áy náy. Trữ Dịch có bao nhiêu yêu thương cô em gái nà