
hật là, cặp mắt kia vẫn một mực ở đằng sau dõi theo cô, lặng lẽ mà chăm chú nhìn, vì sao phải giả vờ mạnh mẽ như vậy? Tại sao lại cứ phải bi thương cùng bất đắc dĩ như thế? Cô dâu cười e lệ như hoa, kéo tay chú rể, vẻ mặt trông rất hạnh phúc, nhưng trong lòng cô ta có hạnh phúc hay không hạnh phúc, không ai biết được, thậm chí không ai muốn biết, phụ nữ gả cho Hạ Thiên Triệu, không có một ai là hạnh phúc, cô ta cũng sẽ không ngoại lệ.
Hạ Thiên Triệu bước đi trên thảm đỏ thật dài, nhanh chóng bước đến trước mặt mục sư, biểu cảm trên mặt vẫn đều lạnh như băng, dường như, hôn lễ này từ đầu tới cuối đều không hề liên quan đến hắn.
Hoa giấy tung bay đầy trên đầy lễ phục của bọn họ, mặc áo cưới trắng tinh cô dâu cũng có vẻ vô cùng chói mắt, đặc biệt xinh đẹp.
Khi mà mục sư vô cùng nghiêm túc thực hiện lễ nghi hỏi hắn.
"Hạ Thiên Triệu, con nguyện ý lấy Hồ Lan làm vợ của con chứ, cùng cô ấy nắm tay đi hết cuộc đời? Bất kể là bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khổ hay giàu có, suôn sẻ hoặc không được như ý, con đều nguyện ý yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy? Cũng như nguyện ý chung thủy cả cuộc đời này với cô ấy chứ?"
Mắt hắn lạnh mà liếc nhìn cô gái bên người một cái, ánh mắt cô ta đang chờ mong hắn cho mọi người một câu trả lời thuyết phục, nhưng mà trong đầu hắn lại hiện ra bóng dáng của một người khác, hiện tại cô đang ở đâu? Tại sao còn chưa có người đến báo cho hắn, cô gái chết tiệt kia đi đâu?
"Hạ Thiên Triệu tiên sinh, Hạ Thiên Triệu tiên sinh. . . . . ." Mục sư nhẹ giọng ho khan một tiếng, ý bảo hắn chính là trả lời nguyện ý.
Giữa hàng trăm con mắt khách quan, mắt hắn hắn nhìn không thấy một tia vui sướng, thậm chí ngay cả ba chữ con nguyện ý cũng không muốn miễn cưỡng nói ra, đây là lần kết hôn thứ chín của hắn, nhưng cũng là lần duy nhất hắn ngay cả có lệ cũng nói nguyện ý cũng không.
Trong đám người, có một người đàn ông vội vàng mà chạy lại đây, không ai ngăn cản hắn, bởi vì bộ dáng của hắn cũng đủ nói cho người khác biết, hắn là trợ thủ đắc lực nhất bên người Hạ Thiên Triệu.
Hắn nhẹ giọng ở bên tai Hạ Thiên Triệu mà nói nhỏ hai câu, lại nhẹ nhàng lùi về một bên, cùng đợi hành động tiếp theo của hắn, quyết định là ở hay là đi.
Hạ Thiên Triệu đi đến vị trí của mục sư, tựa như đối với toàn bộ đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc ở đây mà nói: "Hôm nay dừng ở đây, mọi người tùy ý ra về!"
Cứ đơn giản như vậy, ngay cả một lời giải thích đều không có, hôn lễ này liền đã xong, hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng không có quay lại nhìn cô dâu một cái, giống như cho tới bây giờ hắncũng không quen biết người cô gái này.
"Hạ Thiên Triệu, anh đứng lại đó cho tôi!" Cô dâu bị vứt lại rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng nhìn bóng lưng của hắn mà hét.
Nhưng Hạ Thiên Triệu ngay cả đầu đều không có quay lại, thậm chí ngay cả bước chân cũng đều không muốn cho cô ta một cái.
Hồ Lan thế nào cũng không thể tin nổi, khi mà cô cho rằng mình sắp trở thành phu nhân thứ chín của hắn, người đàn ông đó lại ban cho cô nỗi nhục mà cả đời này cũng không thể quên được, cô thề, nếu không yêu được vậy nhất định phải phá hủy hắn.
Chung quy cô cũng đã quá ngốc rồi, cùng người đàn ông vô tình đấu, cùng đấu với người đàn ông máu lạnh, nếu như hắn không giao trái tim của hắn ra, vĩnh viễn đừng nghĩ có thể lừa được hắn, nếu cố chấp chỉ có thất bại thảm hại mà thôi.
Ân Tịch ở trong đám người, có chút dửng dưng mà nhìn màn hôn lễ này, người đàn ông này so với Thân Tử Duệ mà nói, càng thêm vô tình, bọn họ tuy đều máu lạnh vô tình, nhưng người đàn ông có thể không nhìn cô dâu đến một cái, trên đời này sợ rằng cũng chỉ có Hạ Thiên Triệu.
Cái chính là hôn lễ này tựa như có chút dị thường, mọi người dường như đều không có tranh cãi ầm ĩ, nhiều nhất cũng chỉ coi như xem một trò đùa khôi hài, cái chính là sau trò đùa đó vị cô dâu kia rất đáng thương, nhưng mà tựa như rất nhiều người lại đang chờ mong kết quả này.
Ân Tịch yên lặng mà lui đi ra ngoài, biến mất ở giữa dòng người . . .
Một đôi mắt trước sau vẫn luôn để ý tới cô, cho đến lúc cô về đến nhà, cho đến lúc đèn phòng của cô sáng lên, hắn ngồi ở trong xe nhìn ngọn đèn mỏng manh kia, giống như quan hệ bọn họ.
-------------
Tề gia, cả biệt thự đều bùng nổ tựa như một quả bom hẹn giờ
"A. . . . Đều cút ngay cho tôi. . . . Cút ngay. . . ." Tề Tư Mục lớn tiếng mà thét chói tai, sinh lực của ả dường như cũng không vì mất một ngón tay mà giảm bớt, ngược lại càng thêm tràn ngập sức sống.
"Tư Mục, con bình tĩnh một chút!" Ngô Niệm ở một bên lớn tiếng mà đau lòng mà nói.
Con gái cả tài giỏi vừa qua đời, đứa con gái thứ hai xinh đẹp bị người chặt một ngón tay, thằng con lớn thường xuyên đi ra ngoài đánh bạc, chồng càng lúc càng hờ hững với bà. . . . Hết thảy, cũng đủ làm cho bà đau thấu tâm.
" Con không muốn bình tĩnh, con không thể bình tĩnh. . . . ." Ả lớn tiếng mà thét gào, mạnh mẽ đem một cái ly thủy tinh tinh xảo ném, đập vỡ một chiếc bình hoa đồ cổ.
" Trời ơi. . . Con điên rồi, đó là cái bình bà nội . . . bà nội con thích nhất đó!" Ngô Niệm sợ hãi kêu lê